Vấn đề chủ quyền biển đảo: Cái bẫy của tranh luận
22-4-2020
Nhiều người chê mà như khen: “Thâm như Tàu!”. Nhưng tôi vẫn cho rằng, trí tuệ Việt chưa hẳn thua Tàu. Chỉ bởi trí thức Việt hiện đại ngày càng hoặc mê phục Tàu hoặc chống Tàu một cách võ biền. Còn ngày xưa đã từng có bao nhiêu sứ giả thông minh khẩu chiến trực tiếp với Tàu, buộc vua Tàu phải bái phục và thừa nhận chủ quyền của Việt Nam.
Xem Công hàm của Tàu vừa gửi Liên Hiệp quốc để “đấu khẩu” với Công hàm của Việt Nam, tôi nghĩ không nên chửi bừa mà cần tỉnh táo gỡ từng cái bẫy mà Tàu đã phô ra trong Công hàm của họ. Nên nhớ cái bẫy này không phải do Tàu tạo ra mà do chính ta giăng trước để cho Tàu tương kế tựu kế:
1) Cái bẫy lịch sử
Các học giả của ta dày công tìm kiếm chứng cứ lịch sử để chứng minh Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam. Tôi đọc cả loạt tài liệu chưa in và sách in chính thức từ các học giả này thì thấy chứng cứ xưa nhất mà các ông đưa ra cũng chỉ quanh quẩn thời nhà Nguyễn. Nhà Nguyễn có công phát hiện và giữ chủ quyền Hoàng Sa, Trường Sa cho đến thời thực dân Pháp và sau Hiệp định Geneve 1954.
Công hàm của Tàu, cũng như điều họ loan truyền lâu nay, cho biết Tàu có đủ bằng chứng chứng minh Tây Sa (Hoàng Sa), Nam Sa (Trường Sa) là của Tàu, vốn đã có từ thời cổ đại. Không nên chủ quan Tàu không có gì. Những gì các học giả ta làm họ điều biết cả. Và họ cũng mất nhiều công phu tìm kiếm trong di sản cổ của họ có Tây Sa, Nam Sa. Câu chuyện ngàn năm Giao Châu, Giao Chỉ thuộc Tàu thì Tây Sa, Nam Sa thuộc Tàu không phải là khó tìm ra bằng chứng!
Cho nên cách đây mấy năm, trong sự kiện tàu Hải Dương 981, các học giả của ta đưa ra chứng cứ lịch sử và nằng nặc đòi Chính phủ khởi kiện, tôi đã viết bài kêu gọi sự thận trọng. Rằng lịch sử như cái gậy ông đập lưng ông, cả phía ta lẫn phía Tàu. Ta lấy lịch sử đòi chủ quyền thì Champa, Cao Miên cũng đòi. Và chính Trung Quốc sẽ bị xé ra thành trăm mảnh, ít nhất phải trao độc lập cho Nội Mông, Tân Cương, Tây Tạng…
Lãnh thổ đã là một phạm trù lịch sử, thay đổi lớn nhỏ tùy từng lúc mạnh yếu khác nhau, thì không thể mang lịch sử ra làm chứng lý. Thổ dân châu Mỹ, châu Úc không thể đuổi người Tây ra khỏi lãnh thổ từng là của họ.
Đó cũng là cách tháo gỡ cái bẫy này. Chính Luật Biển và các Công ước khác của Liên Hiệp quốc về chủ quyền chỉ giới hạn phạm vi điều chỉnh trong thực tại mà không có chỗ nào nói về cái gọi là chủ quyền trong lịch sử xa xưa.
2) Cái bẫy “Công hàm 1958 của Thủ tướng Phạm Văn Đồng”
Công hàm của Chính phủ ta gửi cho Chính phủ Tàu ắt Chính phủ Tàu lưu giữ như bửu bối và bây giờ không ngần ngại mang ra tranh luận giữa Liên Hiệp quốc. Tôi tin người Tàu xem cái bửu bối này có sức mạnh thực sự, chứ chứng cứ lịch sử trên kia chỉ là trò chơi vô nghĩa của trí thức dài lưng tốn vải. Nhiều người nói, Công hàm của Thủ tướng Phạm Văn Đồng hoàn toàn “vô giá trị”, vì sau Hiệp định Geneve, Hoàng Sa, Trường Sa do chính quyền Việt Nam cộng hòa quản lý.
Mới nghe tưởng chừng có lý, nhưng xem chừng cái lý đơn giản này lại sập bẫy do chính mình tạo ra. Chính quyền Việt Nam cộng hòa chưa bao giờ được nhà nước và sử gia chính thống công nhận là một chính thể (bây giờ vẫn luôn miệng gọi là “Ngụy”) thì làm sao quyền sở hữu Hoàng Sa, Trường Sa có thể được xem là hợp pháp? Tàu dại gì không đánh úp từ chiếc gậy thù địch văng ta từ bộ máy tuyên tuyền của chính người Việt?
Cho nên, muốn vô hiệu hóa cái bẫy Công hàm 1958 ấy, chỉ còn một cách thừa nhận sự tồn tại có tính lịch sử của chính thể Việt Nam cộng hòa, kể cả thừa nhận và vinh danh trận chiến Hoàng Sa 1974. Biết là khó, nhưng không phải không làm được vì chính Hiệp định các bên cùng ký tại Genneve cũng đã công nhận chính thể Việt Nam cộng hòa và chủ quyền của chính thể này từ nam vĩ tuyến 17!
3) Cái bẫy về “đứa con vô thừa nhận”
Công hàm của Tàu nói, một bằng chứng Việt Nam không sở hữu Tây Sa và Nam Sa là trên bản đồ và sách giáo khoa chính thống của Việt Nam không có hai quần đảo này.
Thì ra Tàu cũng đã lần nữa vượt xa trí tưởng tượng của các học giả Việt Nam. Họ chộp lấy cái khoảng trống thực tại (chứ không phải quá khứ), cái khoảng thời gian vì tình hữu nghị 4 tốt 16 chữ vàng, Hoàng Sa và Trường Sa gần như trở thành “đứa con vô thừa nhận”? Tôi tin họ có đủ các loại bản đồ và sách giáo khoa thời kỳ này nên mới dám to tiếng như vậy!
Cái bẫy này do ta tạo ra cho chính ta chui vào và rất khó gỡ. Tôi thật sự rối trí và xin nhường cho các sử gia, nhà giáo dục đã tạo ra cái bẫy nguy hiểm này!
Bây giờ thì giặc đã lộ ra hết các độc chiêu rồi đó. Nếu không gỡ nổi các cái bẫy trên thì việc đâm đơn kiện ra tòa dễ bị thua đau, trừ phi Tòa không như thằng WHO.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.