Đảng cộng sản (Kỳ cuối)
31-10-2019
Đất nước Việt này, như người cộng sản thường tự hào, hội được đủ điều kiện thuận lợi. Đất đai phì nhiêu, rừng vàng biển bạc, khí hậu thuận lợi, tài nguyên phong phú, con người thông minh, lịch sử rạng rỡ, vị trí đầu mối… Nói chung là rất nhiều 4 chữ. Nhẽ ra, với tiềm năng như thế, không được như Tôn Ngộ Không vặn mình một cái đã đi được 10 vạn 8 nghìn dặm, thì cũng phải đứng ở hàng đầu trong hàng ngũ giàu có, hạnh phúc, “sánh vai với các cường quốc năm châu”, chí ít thì cũng phải bằng anh bằng em. Đằng này, cứ lẽo đẽo cầm dép chạy sau, tụt hậu, trong nhóm nước nghèo, đội sổ về nhiều mặt, rồi lại đổ thừa lý do này lý do khác. Thôi thì mấy chục năm đổ thừa do chiến tranh, cũng thuận nhĩ đi, nhưng từ ngày “giải phóng”, đất nước thống nhất đến nay, không phải động binh múa đao nữa, sao vẫn cam chịu cuối hàng.
Hay lại đổ do cấm vận, do bọn bành trướng bá quyền Bắc Kinh, do thế lực thù địch, do n thứ. Thế thì hãy xem lại mình đi, mình có như thế nào mới tạo ra nhiều kẻ thù vậy. Đường quang đường phẳng chẳng đi, cứ cắm đầu đâm quàng bụi rậm. Chủ nghĩa yêu nước, ý thức dân tộc cao quý bị biến thành đấu tranh giai cấp một mất một còn, chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản lạc hậu, bế tắc, phản tiến bộ, phản quy luật. Đó là nguyên nhân cốt lõi, chứ chẳng phải A, B, C gì khác.
Chả nói đâu xa, rất nhiều quốc gia, nhỏ hơn xứ ta, nghèo hơn xứ ta, khí hậu khắc nghiệt, tài nguyên chả bao nhiêu, chỉ trong vài chục năm vượt lên đứng hàng đầu thế giới. Thôi, không lấy dẫn chứng Singapore, Hàn Quốc, Đài Loan nữa, kẻo lại bảo chỉ có bấy nhiêu nói ra nói vào mãi, nhạt. Tôi vừa đọc trên một tờ báo trong nước, kể rằng “Chỉ trong vòng 40 năm, nhắc đến Dubai, người ta nghĩ ngay đến một thành phố hiện đại và xa hoa bậc nhất thế giới.
Số liệu năm 2016 của Hội đồng Du lịch thế giới (WTTC) cho thấy ngành du lịch tại Dubai đóng góp 64 tỉ USD cho nền kinh tế, tương đương 11,2% GDP. WTTC cũng dự báo con số này sẽ tăng cao gấp đôi trong 10 năm tới. Không phải dầu mỏ, mà chính con người, chính đường lối họ chọn đã đem sự phồn vinh cho Dubai. Từ một vùng đất cằn khô cát cháy, hầu như chẳng có gì đáng kể, nay những gì Dubai có được, phần lớn là nhờ bàn tay, khối óc con người, biết đi đúng hướng”.
Con người ở Tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất, ở Dubai, tôi nghĩ cũng như người mình thôi, chỉ có điều họ đã chọn được hướng đi đúng, không bị trói vào vòng kim cô. Cái vòng thít chặt trói buộc một số nước ấy, chính là chủ thuyết về chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản. Nếu xứ Dubai ấy có đảng cộng sản lãnh đạo, mà được như thế, mới là chuyện thần kỳ khó tin. Thật may cho họ.
Thế giới này, từ trước tới nay, cứ anh nào dính vào chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản là sa vào nghèo đói, xung đột, chiến tranh. Những anh may mắn tỉnh táo, nghĩ lại, đoạn tuyệt với nó, dứt ra được thì mở tương lai tươi sáng thực sự. Khối xã hội chủ nghĩa ở Đông Âu trước kia là một bằng chứng. Cả nước Nga nữa. Những anh đang yên đang lành dúi đầu vào học thuyết ấy, như Etiopia, Afganistan, Congo, Mozambique, Nicaragua… cứ ngày càng lao xuống dốc. Điển hình nhất là Venezuela vừa rồi.
Những anh kiên định con đường đi lên chủ nghĩa xã hội như Cuba, Triều Tiên, Lào, Việt Nam qua năm này năm khác vẫn lẹt đẹt “giảm nghèo bền vững”. Chỉ có Tàu cộng láu cá, mồm thì rêu rao chủ nghĩa xã hội, kiên định lý tưởng cộng sản (để em út noi gương, đừng động cựa thay đổi, chịu thần phục nó) nhưng dùng mọi thủ đoạn tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên… chủ nghĩa tư bản. Thiên hạ đều biết cả, nghe tin lời nó chỉ có đổ thóc giống ra mà ăn.
Trong đời mình, tôi chưa từng chứng kiến cuộc di cư, chạy trốn nào từ các nước tư bản chủ nghĩa sang những nước xã hội chủ nghĩa, từ xứ giãy chết sang chốn thiên đường. Tôi chỉ thấy ngược lại, đi bằng mọi cách. Nói đâu xa, người xứ ta, đi Đài Loan trốn lại Đài Loan, sang Hàn Quốc ẩn bên Hàn Quốc. Sao không thấy người Đài người Hàn tìm cách ở lại Việt Nam, trừ bọn tội phạm. Sao con em cán bộ cứ ùn ùn kéo nhau đi học và định cư bên Tây bên Mỹ, không ở nhà mà hưởng cuộc sống tốt đẹp?
Thế giới ngày càng chật hẹp, không còn chỗ cho những anh đóng cửa xưng hùng xưng bá với người nhà. Nhận thức của con người được mở mang hơn, thấy đâu là giả dối, đâu là thực chất. Làm một đảng lãnh đạo, không chịu chuyển biến cùng thời đại, cùng những bước tiến của nhân loại, cứ khư khư ôm mãi mớ chủ thuyết lỗi thời, dù có mở loa công suất 1 triệu oát cũng chả thuyết phục được ai. Bao nhiêu vinh quang đã có sẽ tan theo mây khói.
Cũng nhìn ra thế giới, nhiều nước có đảng cộng sản, nhưng không có anh cộng sản nào làm được trò gì ích nước lợi dân, nhất là ở những nước văn minh, giàu có, phát triển hàng đầu. Nếu họ tốt họ đẹp, thì dân đã tín nhiệm, và họ đã nắm được quyền lãnh đạo. Vậy thì đừng xuân thu nhị kỳ cử đoàn cử người, những bà Ngân bà Thịnh, ông Thưởng ông Thắng… tới gặp gỡ trao đổi kinh nghiệm, học hỏi này nọ. Chỉ phí tiền bạc và thời gian.
Không nhận thức lại, sẽ không bao giờ nữa. Hai phần ba thế kỷ chìm đắm trong chủ thuyết cộng sản ấy là quá nhiều, quá lâu, quá tốn phí thời gian của dân tộc rồi.
Tôi biên ra những điều này, tôi biết người cộng sản không thích, không hài lòng. Nhưng tôi không nhằm nói với họ, mà chỉ để nói với những người như tôi, cho họ biết một sự thực bấy lâu bị bưng bít.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.