Thứ Tư, 3 tháng 1, 2018

TRUYỆN NGẮN...CỰC NGẮN ( 2)

TRUYỆN NGẮN...CỰC NGẮN ( 2)

 Lớn | Vừa | Nhỏ  
[Không rõ 23/09/2016 18:44 | by kytrung ]


Các bác chỉ được cái ... nói thật! ( Ảnh minh họa)

Viết truyện ngắn, nói thật, tôi thấy khó. Viết truyện ngắn...cực ngắn, chắc chắn là khó hơn. Ấy vậy,  không hiểu sao tôi thấy hào hứng, và lao vào. Trước tôi có Đinh Vũ Hoàng Nguyên ( Lão Thầy Bói Già) viết truyện cực ngắn...cực hay. Mỗi câu chuyện anh kể đều thâm thúy, ẩn chứa nhiều nội dung đến với bạn đọc, tiếc là mất sớm quá, nếu còn sống, chắc chắn anh ấy là thầy tôi trong lĩnh vực này . 
Tôi muốn tiếp con đường mà Nguyên đi, có thể viết chưa bằng, nhưng cái tâm, nhiệt thành, không bẻ cong ngòi bút, tôi sẽ cố bằng  Đinh Vũ Hoàng Nguyên. 
        Rất mong có sự đóng góp của bạn đọc xa, gần.
--------------------------------------


ÔNG HÀNG XÓM 
... Hàng xóm cạnh tôi là một ông có chức rất to. Đến hội nghị nào cũng nói giọng tràn đầy sự lạc quan cách mạng: "... Chúng ta thành công vì có ánh sáng của chủ nghĩa Mác - Lê Nin dẫn đường...".
Không may ông phát bệnh bị mù hai mắt không làm được việc, nhà nước cho về hưu trước tuổi. Thất thế, giọng của ông không như trước, chửi vung tí mẹt. Hôm lĩnh lương hưu, ông đi lò dò thế nào bị rơi xuống cống, may có mấy đứa trẻ kéo lên. Lên được miệng cống, ông nói mừng rỡ: " May quá không có các cháu, bác chết.." Một người đi qua, nghe ông nói vậy. liền trêu: " ... Thế sao ông không nhờ ánh sáng của chủ nghĩa Mác -Lê Nin dẫn đường?". "Dẫn...dẫn cái con c..."-  Ông ấy tức mình văng tục.
TIẾNG RAO 
.
..Ngoài trời mưa rả rích, gió rét thổi căm căm, sếp đang nhậu với thuộc hạ, bỗng...có tiếng rao : " Ai bánh chưng giò đây!", Tiếng rao lảnh lót, khoan nhặt đều đặn vọng vào chỗ sếp đang ngồi. Nghe thấy tiếng rao như vậy, sếp vội lấy khăn chùi nước mắt, rồi bảo với một "đệ": " Trời rét thế này mà họ vẫn rao như vậy thì khổ lắm, cậu cầm mấy trăm mua hộ bánh cho người ta và bảo rao ít thôi, còn giữ sức....Nghe tiếng rao như thế tôi chịu không được. ". Sếp nói như sắp khóc.
"Đệ" đi ra, một lúc "đệ" đi vào, nói với sếp:
- Loa rao, chứ không phải người rao anh ơi!
- Loa à! Loa rao như thế cũng mệt. Thương quá...- Sếp lại sụt sùi.

TRỒNG CÂY GÌ? NUÔI CON GÌ? 

Ông Tổng... nói chuyện với bà con nông dân về phát triển nông nghiệp ỏ một vùng thôn quê. Vừa nói chuyện, ông vừa vuốt ngược mái tóc, mặt mày sáng láng, giọng hùng hồn:
- Chúng ta phải trồng cây gì chịu được hạn, mặn, thân cứng cáp, gắn liền với đời sống bà con. Nếu cây đó phát triển bà con nên trồng đại trà, vùng nào cũng có. Như vậy dù có bão to, mưa lắm, nắng nhiều... có cây đó, đời sống của bà con mới an toàn..
Còn chúng ta phải nuôi con gì dễ nuôi, ai nhìn cũng thích, không cần kỹ thuật cao vẫn tồn tại, ít bệnh tật, luôn đạt hiểu quả cao về giống, từ đó sẽ tạo đà để phát triển cho tương lai...
Một bác nông dân nghe ông tổng... nói vậy, ngẫm nghĩ: Cái cây như ông ấy miêu tả, chắc là cây cột nhà!!! Còn cái con ông ta bảo nuôi thì đàn ông, thằng nào chả có.

  VỀ HƯU 


..,Ông vừa về hưu, dân đã đến thăm, ngày đầu tháng, đông, cuối tháng, ít...nhưng ngày nào cũng có. Người thì: " ...Hồi anh đương chức, chỉ thấy anh trên ti vi, giờ mới thấy tận mặt...vui quá!". Người nữa: " Từ lâu cháu muốn ôm bác, bây giờ mới được..." Có người cầm tay ông lắc lắc: " Ao ước bao lần được nắm tay anh, nay ước mơ thành sự thật..." Những lời nói đó làm cho ông vui, tự hào vì nó đập tan luật điệu của mấy thằng ghét ông trong Bộ mà hồi sắp về hưu ông nghe được: " Lão ấy mà về hưu thì chó nó đến..."Nghe thế, ông cười, nghĩ thầm: " Cần quái gì chúng mày đến thăm,ông đủ rồi!". Dẫu thế ông lại nói với thằng con cả: " Về hưu bố sợ nhất sự cô đơn!".
Nhưng khi về hưu , nỗi sợ của ông hóa ra bằng thừa. Mấy thằng kia không đến thì dân đến với ông, dẫu thâm tâm vẫn tự trách, hồi đương chức ông chẳng làm gì nhiều cho dân.
Thấy ông vui, cả nhà vui...
Chỉ riêng thằng con cả ngồi trong buồng đóng cửa lại, lo: " Cuối tháng hết tiền rồi, lấy tiền đâu thuê mấy người đến thăm bố đây!".

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.