Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2021

Trồng cây

 

Trồng cây

Thiên hạ đang phàn nàn, chê cười, điều ra tiếng vào, chán ặt về chuyện cụ chủ tịch nước trồng cây. Cụ đi thăm Hoàng thành Thăng Long, viếng các “tiên đế” (lần đầu tiên báo chí truyền thông, có nhẽ được sự chỉ đạo, dùng từ tiên đế, thì cũng là vua cả mà), sau đó trồng cây. Đây là thứ “hủ tục” không thể thiếu của các nhà lãnh đạo, quan chức bự thời nay.

Tại sao người ta chán? Vì nhiều lẽ. Chỉ riêng ngó cái cây được trồng đã chán, lại thêm nhà vua rất thiếu gương mẫu trong phòng chống dịch đang cực kỳ căng thẳng, nhất quyết không đeo khẩu trang. Cụ đã nêu một tấm “gương” xấu, rất xấu về cả trồng cây lẫn phòng chống dịch bệnh.

Ảnh TTXVN: Chủ tịch nước trồng cây tại Hoàng thành Thăng Long mùng 6 tết Tân Sửu, 17.2.2021.

Chuyện trồng cây, tôi đã từng viết dài về điều này, chỉ xin trích lại ít dòng có liên quan:

Nhắc tới việc trồng cây, không biên vài chữ về chuyện các nhà lãnh đạo trồng cây thì quả thật thiếu sót. Lâu lâu, dịp tết hoặc đi khai trương, khánh thành, về thăm nơi này nơi nọ, các ông bà ấy được đám lâu la kính cẩn mời đóng vai long trọng viên trồng cây kỷ niệm. Ừ thì trồng cây là tốt, có ai bảo xấu đâu, chỉ có điều bao nhiêu lời cụ Hồ, bao nhiêu sự gương mẫu của cụ, họ sổ toẹt hết.

Không thể hiểu nổi, làm to đến hàng nguyên thủ, tứ trụ triều đình, thượng thư, phụ mẫu, kiến thức có phải dạng i tờ đâu mà cứ nhắm mắt làm liều. Đám lâu la trao xẻng thì cầm, bảo xúc đất thì xúc, đưa bô doa bảo tưới thì tưới, cứ diễn như con rối. Lại còn quần là áo lượt, giày da bóng lộn, cổ cồn ca vát, xẻng cuốc tua xanh tua đỏ, khi đương sự trồng có bọn sai nha xúm đông xúm đỏ chiêm ngưỡng, vỗ tay, bọn quay phim chụp ảnh nhảy như choi choi ghi lại khoảnh khắc lịch sử. Trồng xong còn dựng bia đá ghi danh cho hậu thế chiêm ngưỡng. Trông không khác gì cái sân khấu tuồng, mà diễn viên chính chẳng phải ai khác chính là các ngài vua chúa thời nay.

Giời ạ, nếu chỉ có thế thôi thì vẫn còn thể tất được, tặc lưỡi thông cảm, các ông các bà ấy sính hình thức, ưa làm màu, không trọng thực chất, cũng chả chết ai, chỉ hơi ngứa mắt tí. Khổ nỗi, cứ nhìn kỹ mà xem, trăm lần như một, cây được trồng, cây nào cây ấy đều cỡ đại thụ, có cây cả vòng tay người ôm, có cây cành lá sum suê, rễ rủ lòng thòng, có cây chỉ nhác qua cũng biết niên của nó chắc còn cao hơn cả tuổi người trồng. Thế mà cứ nhắm mắt nhắm mũi đào đào bới bới, xẻng xẻng cuốc cuốc, tưới ra tưới vào, mặt vênh lên, cười cười nói nói.

Họ làm gì chẳng biết những cây cổ thụ cao niên ấy được bứng từ chỗ khác vào, nó to như thế bị bứng đi thì làm sao còn rễ cái để trụ trong mưa gió bão bùng. Cắm thứ ấy xuống không khác gì đặt chiếc bẫy gieo mầm tai họa. Trồng cây kiểu vậy, vừa ngu si dốt nát, vừa tàn ác nhẫn tâm. Điều lạ là dư luận xã hội lên tiếng nhắc nhở không ít, họ vẫn cứ nhơn nhơn, nhắm mắt làm bừa.

Nếu cụ Hồ có sống lại, chắc cụ cũng phải khổ sở bởi bọn hậu sinh này. Nói không quá đáng, chính đám lãnh đạo thích trồng cây to cũng phải chịu phần trách nhiệm về nạn phá rừng. Họ cứ tưởng (hoặc cố ý tưởng) họ trồng cây, thêm màu xanh đất nước, chứ thực chất là đầu têu làm mẫu trong việc hủy hoại thiên nhiên xứ này.

Hãy tỉnh ngộ và chấm dứt ngay thứ bi hài kịch trồng cây rất đáng chê cười. Xin nhớ rằng, nhìn vào tấm gương trồng cây, thiên hạ sẽ nghĩ thêm về thực chất con người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.