Lương tri của bạn đang thức, đang ngủ, đang đi chơi hay chết hẳn rồi?
Sáng nay dự định làm việc riêng nhưng sự việc tiến sỹ, võ sư Phạm Đình Quý cùng học trò Hoàng Minh Tuấn bị bắt khẩn cấp bởi tố cáo Bùi Văn Cường, bí thư tỉnh ủy Đắk Lắk, đạo luận án tiến sĩ, khiến tôi cảm thấy như mắc nợ, không thể không viết.
Một xã hội muốn tiến tới công bằng, văn minh, thượng tôn pháp luật thì quyền lực không thể được dùng một cách tuỳ tiện như vậy được. Điều đáng buồn hơn nữa là báo chí cũng vào hùa để biện minh cho việc bắt bớ này là hợp lý, họ nói rằng đây là việc bắt giữ khẩn cấp với người bị tạm giữ chứ không phải bắt khẩn cấp. Với tôi thì có uốn éo câu chữ thế nào, bản chất cũng vậy thôi.
Là một người đứng ngoài tôi có những quan sát sau:
1. Khi tố cáo ai đạo văn, thường người đứng ra tố cáo đã có bằng chứng trong tay, tiến sỹ – võ sư Phạm Đình Quý khẳng định là luận án tiến sĩ của Bùi Văn Cường có ba chương nghiên cứu lý thuyết đã sao chép khoảng 70% các công trình được xuất bản trước đó. Tiến sỹ Quý cho rằng, ông Cường đã sao chép từ các công bố khác nhưng lại không trích dẫn nguồn tài liệu và trích dẫn tài liệu ngụy tạo. Luận văn này trên trang của ĐHHH được kéo xuống rồi lại đưa lên: http://sdh.vimaru.edu.vn/luan-an/nghien-cuu-tac-dong-cua-hop-chan-vit-banh-lai-den-dieu-khien-huong-di-tau-thuy-tren-tuyen
Sao phải loay hoay như vậy? Làm thế nội dung còn nguyên bản không?
Là một người lấy bằng tiến sỹ ở Trung Quốc, tôi tin là Phạm Đình Quý có đủ khả năng để thẩm định một luận án và khi đưa ra đơn tố cáo là có cơ sở. Phạm Đình Quý là một võ sư, xuất thân từ một gia đình có truyền thống võ học mà đặc điểm của người võ nói chung rất trọng danh dự và chính trực.
Bùi Văn Cường, người bị tố cáo đạo văn tiến sỹ hoàn toàn có thể chứng minh cho sự chính trực của mình nếu tiến hành khởi kiện để làm rõ trắng đen. Tôi hiểu cái chức bí thư tỉnh uỷ nó to đến đâu và quyền lực đến đâu, việc dùng công an để bắt khẩn cấp người tố cáo mình là trong tầm tay nhưng đấy không phải là một cách làm đường hoàng và thượng tôn pháp luật.
Người nào đã đi trong con đường học hành ở Việt Nam thì sẽ hiểu là chất lượng tiến sỹ ở Việt Nam đến đâu, sự sao chép bừa bãi, nội dung nhợt nhạt đến đâu. Việc một luận án có những điều sao chép, ấy không phải là một việc làm cá biệt ở Việt Nam, mặc dù trên mặt bằng hàn lâm của quốc tế, điều ấy là vô cùng tệ hại.
Điều đáng buồn, đáng sợ ở đây là việc dùng quyền lực để “cả vú lấp miệng em”, bịt đi tiếng nói của người dũng cảm, dám nói lên sự thật. Nếu đất nước này cứ bị quyền lực chi phối một cách vô pháp như vậy, thì đấy là một thực trạng vô cùng đáng buồn, vô cùng đáng sợ bởi nó sẽ khiến giới trí thức chưa kịp thức đã phải giả vờ ngủ, lương tri chưa kịp đứng lên đã phải núp kín trong sự an toàn hèn nhát. Cả một đạo đức dân tộc, cả một tinh thần chính trực của một dân tộc sẽ bị cùn mòn và sa đoạ.
Tôi thường tự hỏi là mình có dở hơi quá không khi mà một sự việc không hề liên quan mà nó lại có khả năng chi phối thời gian và tâm sức của mình đến mức vậy. Nhưng nếu tôi chọn cách sống an toàn hèn nhát thì liệu tôi sẽ nhìn nhận bản thân như thế nào? Một cá nhân được coi là thất bại khi xã hội khinh bỉ anh ta nhưng nếu bên trong anh ta còn có lòng tự trọng thì đấy chỉ là sự thất bại bề ngoài, nhưng nếu anh ta khinh bỉ chính mình, đấy mới là một cái chết toàn phần bên trong.
Tôi không kêu gọi các bạn làm gì to tát, tôi chỉ kêu gọi các bạn hãy tự hỏi lương tri, lương tâm của mình đang ở đâu, đang thức, đang ngủ, đang bị bỏ quên, đang đi chơi hay đã chết hẳn rồi?
Xin hãy quan tâm tới sự việc nghiêm trọng này. Xin cảm ơn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.