Hà Thành phiêu lưu ký
Mạc Văn Trang
30-5-2021
Ra Bắc hôm 1/5/2021, vợ chồng mình có chương trình rất cụ thể cho ba tuần như sau: Vui với con cháu, họp mặt anh em bà con họ hàng ở Hà Nội, bạn bè nhóm TTST, nhóm CLB Nguyễn Trọng Vĩnh, nhóm Cánh Buồm và một số thân hữu để báo cáo việc thành hôn của Trang – Chi, sau một năm sống thử thấy OK, kẻo mang tiếng “cưới chui”! Kim Chi đã lên kế hoạch ngày giờ, địa điểm “mấy mâm” rất cụ thể…
Sau các sự kiện ở Hà Nội sẽ về quê Vũ La thăm họ hàng, rồi ra Quảng Ninh thăm gia đình cô em và các cháu ở Bãi Cháy, Hồng Gai, rồi ghé thăm “đặc khu” Vân Đồn và du thuyền trên vịnh Hạ Long… Một cuộc du ngoạn được dự định sẽ rất thú vị…
Thế mà cái con Covid Vũ Hán tái bùng phát làm “bung”, “toang” hết cả kế hoạch của tụi mình.
Cuối cùng đành hoạt động du kích, phiêu lưu, mạo hiểm với con Covid, quanh quẩn tại Hà thành thôi!
1/5. Chuyến bay mãi 02.30 chiều mới ra Hà Nội, về đến nhà, con gái Út Hà và các cháu ra đón. Chúng làm mấy món đặc sản, vẫn đợi ông bà về cùng ăn. Thật cảm động….
Ngày 2.5 đến thăm cô Nguyên Bình. Nguyên Bình mới chuyển nhà về Ciputra, căn hộ hơn 100m2 rất đẹp và rộng, tiện lợi. Nhưng vợ chồng cô vẫn sống giản dị như xưa.
Buổi trưa Nguyên Bình đãi hai vợ chồng mình bữa bún chả món đặc sản của Hà Nội.
Chiều thăm cụ Nguyễn Khắc Mai được cụ Băng Thanh, phu nhân Cụ thết món chè sen Huế thật tuyệt. Vui mừng nhất là cụ Mai khỏe mạnh hồng hào. Mình trêu: Cụ mà đi quảng cáo thuốc “Thập toàn đại bổ” thì sẽ ăn khách lắm đó!
Kể ra Cụ cũng liều, mấy tháng trước Cụ vào bệnh viện vì tim mạch có vấn đề, bác sĩ bảo phải đặt stent, Cụ không nghe. Hỏi, Cụ giờ sao rồi? Cụ bảo, mình tập Pháp luân công, có “cải tiến” cho hợp với mình…
Vui quá, thấy hai Cụ khoẻ mạnh và rất vui vẻ, ung dung… Cụ hẹn hôm nào chỉ có “bốn đứa chúng mình” đi nhà hàng Huế, Cụ chiêu đãi một bữa đặc sản Huế… Nhưng con Covid làm hỏng hết!
Ngày 3.5 tổ chức sinh nhật của con gái Út Hà rất vui. Có Yến và Hiền bạn học phổ thông của Hà đến dự. Rồi Hà Phương, bạn của Hà Phương và cháu Tú Anh. Lâu rồi mới có dịp họp mặt con cháu đông vui thế này.
Sáng 4-5-2021 vợ chồng mình đi thăm Lân Tường Thụy. Bữa trưa được cô chiêu đãi món lòng lợn và món cháo lòng do tự tay cô làm, rất tuyệt. Mình bảo, cô Lân mở quán lòng lợn, bún mắm tôm, cháo lòng thì đắt khách phải biết!
Mọi người bảo, Lân Tường Thuỵ đảm đang, nấu ăn ngon và hiếu khách lắm, bạn bè đã đến chơi là mời cơm với mấy món dân dã mà ai cũng rất thích.
Có cô Nguyên Bình, nhà giáo Vũ Mạnh Hùng và hai người bạn nữa cùng dự bữa ăn trưa đầm ấm, thân tình như anh chị em một gia đình. Một thứ tình người đẹp đẽ, tự nhiên đối với những người tù chính trị và thân nhân của họ, như mạch ngầm cứ lặng lẽ chảy trong lòng dân tộc hết từ đời này sang đời khác, hết chế độ cai trị này sang chế độ cai trị khác, như sự an ủi và niềm hy vọng…
Hỏi thăm tình hình anh Tường Thuỵ, biết anh sức khỏe đã khá hơn, thấy yên tâm. Cô Lân bảo, bận túi bụi với hai cháu nội và ngoại, rồi chợ búa, cơm nước, dọn dẹp nhà cửa… thế mà mấy thằng CA cứ thỉnh thoảng lại đến canh gác. Có hôm đi chợ, nó bảo để cháu đưa cô đi. Cô đi đâu cứ bảo cháu đèo xe cô đi nhé… Nghĩ vừa bực lại vừa thương chúng nó…
Kim Chi bảo, em đừng có dữ dằn, đối đầu với các cháu ấy làm gì. Chúng nó chỉ vì miếng cơm manh áo, theo lệnh trên mà phải làm vậy thôi…
– Vâng. Trước thì em tức lắm, có lúc chửi té tát vào mặt chúng nó. Nay thì em cũng thông cảm như chị nói…
Chiều 4 – 5 vợ chồng mình cùng cô Nguyên Bình đến thăm vợ con Hùng Gàn. Nhà Hùng ở ngõ 325 Kim Ngưu, rẽ vào con hẻm rất hẹp, hai bên tường cao; hẹp đến nỗi chỉ có thể đi … hàng một! Cho nên CA nấp ở hai đầu hẻm, chờ Hùng đón con đi học về là xông ra chặn lại, bịt miệng, xích tay, lẹ đến nỗi chung quanh không thể biết.
Con hẻm đâm thẳng vào cửa nhà Hùng. Trên cửa căn nhà tồi tàn, có tấm biển đỏ trang trọng đề dòng chữ vàng rất nghiêm chỉnh: “VĂN PHÒNG ỨNG VIÊN ĐBQH LÊ TRỌNG HÙNG”…
Nhìn vào căn phòng chật hẹp hơn 20 m2 của Hùng, chỉ có cái giá sách là nổi bật, còn mọi đồ đạc đều tuềnh toàng. Bất chợt liên tưởng đến bài thơ VÔ CÙNG của Hoàng Nhuận Cầm, trong đó có câu:
“Tất cả chúng ta căn nhà chật chội
Giữa cõi vô cùng vô tận mà thôi.
Tất cả chúng ta đều bị theo dõi
Tất cả chúng ta sắp bị bắt rồi”!…
Thương Hùng Gàn quá.
Vợ Hùng, cô Đỗ Lê Na ôm bé Bảo An, ba tuổi trò chuyện rất tự nhiên. Cháu Bảo An lúc đầu nhút nhát, sau quen, cũng cười đùa…
Lê Na gọi cháu Bảo Minh từ trên gian gác xép xuống chào ông bà… Trông cháu giống bố Hùng, khỏe mạnh, bạo dạn, hoạt bát, chào hỏi lễ phép… Cháu bảo, cháu học lớp Bốn, nhưng bây giờ học online tại nhà…
Kim Chi bảo, chụp tấm hình chung rồi để cháu đi học bài…
Lê Na bị khiếm thị từ nhỏ, nhưng có nghị lực và thông minh, nên học sư phạm, làm cô giáo dạy văn tại trường Nguyễn Đình Chiểu. Lê Na từng có Thơ đăng trên báo. Chính Hùng rung động vì thơ của Lê Na mà đi tìm nàng để “cưa” bằng được. Tìm hiểu mối tình này, viết thành truyện sẽ hay lắm đó… Sao bao nhiêu nhà văn, nhà báo ở Hà Nội vẫn im lặng nhỉ?
Mình biết Lê Na phải rất giỏi về chữ nổi Braille dành cho người khiếm thị, nhưng không hiểu cô đọc, viết Facebook thế nào, nên hỏi, Lê Na đọc, viết Facebook làm sao?
– Dạ, smartphone của cháu có phần mềm đọc để máy viết và máy đọc bài cho mình nghe… nên cũng thuận tiện…
Lê Na trò chuyện rất bình tĩnh, nhỏ nhẹ. Cô bảo, anh Hùng nhà cháu rất tự tin. Tin rằng mình chỉ làm những việc ích nước, lợi dân thì không sợ gì cả. Anh nghiên cứu, phổ biến Hiến pháp, mua rất nhiều bản Hiến pháp để tặng cho dân. Trên giá sách đủ các loại tài liệu về Hiến pháp, Luật pháp…
Anh bảo ứng cử đại biểu Quốc hội để đề xuất lập Tòa Bảo Hiến để bảo đảm cho Hiến Pháp được thượng tôn và thực thi trong đời sống… Cháu thấy chồng làm việc đúng thì mình là vợ phải ủng hộ chồng…
Mình trêu Lê Na:
– Hùng nó đặt tên hai thằng con là Bảo Minh, Bảo An, đẻ đứa nữa nó sẽ đặt là Bảo Hiến đó!
Cả nhà cười. Lê Na cười, ai cũng bảo hai thằng giống bố như đúc, cháu chỉ “đẻ thuê” cho anh ấy thôi!
Kim Chi hỏi:
– Nay an ninh có gây khó khăn gì cho ba mẹ con không?
– Trước họ có canh gác, không muốn cho người đến thăm; nay thì họ phổ biến cho dân chung quanh thế nào đó để xa lánh và cản trở người đến thăm…
Nguyên Bình bảo, cái Nguyên con gái em lần trước đến thăm, gửi xe ở trước ngõ, họ nhận; lần sau họ không cho gửi xe vào nhà Hùng. Thế là nó đi xe về nhà, đi bộ sang. Nhà nó cũng gần đây nên hay chạy qua, chạy lại…
Kim Chi lại hỏi:
– Hùng bị bắt rồi, ai đưa Lê Na đi làm, đưa con đi học, chợ búa làm sao?
– Dạ, có chị ở trên nhà xuống và mọi người giúp đỡ, nhưng lâu dài thì rất khó…
– Từ ngày Hùng bị bắt có được thăm gặp không?
– Chỉ được gửi tiền, gửi đồ thôi, không được gặp. Không biết anh ấy giờ ra sao nữa!
Kim Chi động viên, an ủi Lê Na và trao chút quà của CLB Lê Hiếu Đằng và của vợ chồng mình cho Lê Na. Cô cảm động không nói lên lời.
Mọi người đều im lặng, nghẹn ngào, tràn ngập trong lòng tình cảm xót xa, thương mến, cảm phục…
Trên đường về, mình cứ nghĩ, đúng là thằng Hùng Gàn: Vợ mù, con thơ, nhà ổ chuột, đồ đạc tuềnh toàng, không lo làm giàu cho vợ con sung sướng lại đi lo “cho Dân cho Nước”, còn ứng cử đại biểu Quốc hội, lo lập Tòa Bảo Hiến!
Nhưng nghĩ lại, trên đời này có khối “thằng gàn”. Có anh còn “đại gàn” bỏ cả bố mẹ, anh em, vợ con, quê hương đi tìm những cái mông lung mơ hồ, thế mà nên sự nghiệp. Xã hội có nhiều anh “Gàn” thì mới nên chuyện.
Nhưng điều ám ảnh tôi mãi là hình ảnh đôi mắt đục mờ, ứa lệ của Lê Na khi cô ôm chặt bé Bảo An vào lòng và nói lời chia tay chúng tôi.
Hình ảnh đó khiến tôi có thể quỳ xuống, xin dâng lời cầu mong lên ông Trọng, ông Phúc, ông Chính, ông Tô Lâm: Hãy thả Lê Trọng Hùng ra để anh ta về sửa sang căn nhà tồi tàn, chăm sóc người vợ mù loà và hai đứa con thơ. Anh ta không có dao, súng gì để “chống phá” đe dọa các ông cả; anh ta chỉ có mở miệng ra thực hiện những quyền đã ghi trong Hiến pháp 2013. Các ông hành hạ những con dân tội nghiệp như vậy không đem lại phúc đức gì đâu. Hãy một lần để trái tim biết thổn thức trước nỗi đau của người dân khốn khổ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.