Nỗi oan Pháp luân công
29-5-2019
Pháp Luân Công thực ra nó là một môn rèn luyện thể chất và tinh thần. Nó thực sự không phải là tôn giáo, nó không phải là tổ chức chính trị, nói đúng ra nó là một trường phái tập luyện nâng cao sức khỏe thể chất và sức khỏe tinh thần, chỉ đơn giản là vậy. Nó tựa như các phái tập võ mà trong qua khứ lịch sử Trung Quốc đã hình thành và tồn tại cho đến hôm nay ấy thôi.
Nhưng tại sao Cộng Sản lại thù Pháp Luân Công như vậy? Pháp Luân Công không chống chính quyền Cộng Sản, và rõ ràng Pháp Luân Công và Cộng Sản là nước sông không phạm nước giếng, cớ sao Cộng Sản ác với Pháp Luân Công đến như vậy?
Thực ra ban đầu nhà sáng lập Pháp Luân Công – Lý Hồng Chí đưa ra môn này năm 1992 được rất nhiều người Trung Quốc hưởng ứng, trong đó có cả những người CS. Đến nỗi ngày 21-9-1993, tờ Nhật báo Công an Nhân dân đã đăng bài ca ngợi ông Lý Hồng Chí đã có công góp “trong việc đẩy mạnh đạo đức truyền thống của người Trung Hoa chống lại tội ác, trong bảo vệ an ninh và trật tự xã hội, và trong việc đẩy mạnh sự chính trực trong xã hội”.
Nó rất hay vì nó là môn thiền truyền thống Trung Hoa và rèn tinh thần con người xoay quanh vấn đề Chân – Thiện – Nhẫn. Vì nó hiệu quả nên số người hưởng ứng rất đông. Mới sáng lập năm 1992 mà đến năm 1998 chỉ 6 năm thôi, số người hưởng ứng học Pháp Luân Công có khoảng 100 triệu người. Chính điều này đã chạm ngay vào tử huyệt của chính quyền Cộng Sản Trung Quốc. Tuy Pháp Luân Công là một môn rèn luyện thân thể, hoàn toàn phi chính trị, và nó lại càng phi tôn giáo, nhưng lãnh đạo CS Trung Cộng vẫn run sợ khi nhìn thấy sức ảnh hưởng của nó.
Thực chất chính quyền CS nào cũng xây dựng sự cai trị trên nền tảng dối trá và phi đạo đức. Khi người học Pháp Luân Công ngộ ra 3 chữ Chân – Thiện – Nhẫn thì lúc ấy nền tảng của Chính quyền CS đã xây dựng bị tan thành bọt nước và Chính quyền CS tồn tại trong sự vất vả chống đỡ. Khi người tập Pháp Luân Công ngộ ra chữ Chân thì họ thấy cần phải phản đối dối trá, thế là nền tảng dối trá của CS bị đánh thủng. Khi người tập Pháp Luân Công họ nhận ra chữ Thiện thì họ lên tiếng cái phi đạo đức, lúc đó nền tảng phi đạo đức của CS tan thành mây khói. Khi người học Pháp Luân Công ngộ ra được chữ Nhẫn, thì dù cho hù dọa họ thế nào họ vẫn không nhụt chí. Nếu 100 triệu người học Pháp Luân Công ngộ ra 3 chữ Chân – Thiện – Nhẫn nếu một lúc nào đó, chỉ cần một mồi lửa chính trị bùng cháy, thì CS chết không kịp ngáp. Chính vì thế, dù biết Pháp Luân Công là phi chính trị, phi tôn giáo và họ là một tổ chức có tiêu chí rèn luyện rất lành mạnh nhưng CS vẫn tìm cách tiêu diệt là vì thủ đoạn tránh hậu hoạn một cách ích kỷ của họ. Họ sợ với sức ảnh hưởng của Pháp Luân Công mà một ngày nào đó biến tướng thành phong trào chính trị thì nguy hiểm cho họ, nên họ tung thủ đoạn cực ác để làm tan rã Pháp Luân Công nhằm bảo đảm tương lai xa của họ.
Trên thế giới, ở những nước tiến bộ chính quyền tại đó họ thấy Pháp Luân Công là một môt luyện tập sức khỏe tinh thần và sức khỏe thể chất rất lành mạnh, và tại đó ai muốn theo thì theo có ảnh hưởng gì đến chính quyền đâu?
ĐCS Trung Quốc muốn diệt Pháp Luân Công để tránh hậu hoạn. Họ chụp mũ những người Pháp Luân Công là “tà giáo” để hợp thức hóa bàn tay vấy máu của họ. Pháp Luân Công có phải là tôn giáo đâu mà chụp người ta là “tà giáo?”. Chính CS đã lợi dụng sự kém hiểu biết của người dân nên vu cho những con người vô tội có cách sống lành mạnh là “tà giáo” để đàn áp họ. Điều này có thể nói là tột cùng của sự khốn nạn.
Thực ra Pháp Luân Công chưa bao giờ cạnh tranh chính trị với CS, chỉ vì vô tình dính vào điều đại kỵ của CS mà họ phải bị đàn áp oan uổng. Đó là bản chất sự việc CS Tàu đàn áp Pháp Luân Công. Còn CSVN thì thứ ăn hùa với quan thầy cũng đổ hết mọi sự oan ức lên Pháp Luân Công một cách vô cớ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.