Ôm bom mà sống?
Vũ Kim Hạnh
MONG TỪNG VỊ ĐẠI BIỂU QUỐC HỘI ĐẾN SỐNG VÀI NGÀY TRONG NHÀ NGƯ DÂN CỦA BỐN TỈNH...
Chiều hôm qua, tại cuộc tọa đàm của doanh nghiệp chuẩn bị mùa bán hàng cuối năm, tôi nghe một số đại diện doanh nghiệp ngành hàng tiêu dùng nhanh lắc đầu kêu trời: “Dân miền Trung không còn sức để mua sữa ngay cả cho trẻ con uống. Họ cũng chẳng mua thực phẩm, bánh kẹo. Doanh số rớt thê thảm không biết làm sao cứu. Cả Tây Nam Bộ, nông dân ở nhiều vùng hạn mặn nghèo thê thảm, không thấy mua hàng nữa”.
Sáng mở các tờ báo lớn là những tin tức cuối cùng về Formosa, một “sự cố” vô tiền khoáng hậu. Hai từ “thảm họa” đã biến mất trên tất cả các báo đài, chỉ còn “sự cố”. Tổn hại như vậy mà sao chỉ là sự cố nhỉ, tôi thường tự hỏi? Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Quảng Bình nói khi cuộc họp Quốc hội sắp kết thúc: “Đừng lạm dụng lòng tốt của người Việt. Nền kinh tế Quảng Bình đang điêu đứng, lòng dân không yên. Họ rất bức xúc, phẫn nộ với hành động của Formosa gây ra “sự cố” môi trường.
Có cần tới 70 năm cho họ (phá như vậy) không. Tại sao phải để quả bom môi trường nằm sát kề bên mà ai cũng lo lắng?”
Còn đại biểu tỉnh Quảng Trị: “Dân muốn biết chừng nào biển sống lại? Chừng nào ra khơi được, đánh bắt cá được và ăn cá được? Khách du lịch giảm chỉ còn 1/10 so 2015, dân sống bằng gì?”.
Lòng tốt của người Việt? Ai tốt? Tốt với ai? Vì cái gì?
Sự cố hay thảm họa? Ôm một quả bom môi trường, sống cận kề nó (như cách nói của trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Quảng Bình), vì sao cứ phải ôm quả-bom-cái-chết như vậy? Quả bom ấy, với mục đích đầu tư, công nghệ, cách vận hành rõ ràng là BOM HẸN GIỜ đang nằm thường trực bên cạnh dân. Và nếu nó được ĐIỀU KHIỂN TỪ XA?
Hôm qua, khi các đại biểu xong cuộc họp, ra Nội Bài bay về, đã được các bạn hacker xứ Bốn tốt tặng cho một cú lạ lùng. Chỉ vài phút ra tay, nó đã DẠY CHO Việt Nam MỘT BÀI HỌC ngắn thôi nhưng đủ chuyên chở một thông điệp: Chúng tao đã “cắm sâu và bền” trong lòng cả hệ thống điểu khiển tin học sân bay toàn quốc Việt Nam, để mắng chửi Việt Nam và Philippines, để khẳng định “Chúng tao là chủ Biển Đông”. Chúng cười hô hố ngạo mạn trên sóng phát thanh chung sân bay. Đó là đòn dằn mặt hay phủ đầu? Đánh lén hay tuyên chiến? Dù sao nó đã ra tay, không ngại tỏ thái độ bề trên, thô lỗ với Việt Nam thay vì tuyên truyền khách quan như ở New York, Mỹ và các diễn đàn quốc tế khác. Ngay cả khi các vị lãnh đạo Việt Nam lên tiếng sẵn sàng vay tiền của bạn vàng làm đường Vân Đồn - Móng Cái, chúng vẫn không vừa lòng, vẫn thấy phải tiếp tục dạy cho Việt Nam một bài học?
Xong kỳ họp, Quốc hội bắt đầu giám sát hoạt động Formosa? Tôi chỉ xin nêu một nguyện vọng của một công dân: XIN MỖI VỊ ĐẠI BIỂU DÀNH RA VÀI NGÀY VÀNG NGỌC ĐẾN Ở TRONG NHÀ NGƯ DÂN HÀ TĨNH, QUẢNG BÌNH, QUẢNG TRỊ, THỪA THIÊN... Cứ đến như sinh viên đi mùa hè xanh hay như thời chiến tranh mình sống ba cùng, đừng báo trước (để khỏi phải đón đưa, sắp xếp), tôi đoán rằng quí vị sẽ thấu hiểu sâu sắc về lòng tốt và thảm cảnh của họ. Hôm qua, một bạn nhà báo nói với tôi, bạn ấy lo là quả bom môi trường đang sống cạnh dân, biết đâu sẽ trở thành quả bom dân sinh, nếu cảnh khổ của dân không được giải quyết thực sự và tử tế? Quả bom được tích tụ, được chế tạo từ cảnh khổ của mỗi gia đình mà họ trải qua từng ngày, từng giờ... Sẽ còn kéo dài lắm, sự thật về thảm cảnh đời sống họ diễn ra hàng ngày, đâu có gì bí mật và đâu thể nào che giấu, bựng bít?
Nguồn: FB Vũ Kim Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.