Thứ Ba, 30 tháng 11, 2021

Mức thiệt hại có giá 2.150 đồng!

 

Mức thiệt hại có giá 2.150 đồng!

Lê Huyền Ái Mỹ

28-11-2021

Ảnh: Zing

Bà Nguyễn Thị Kim Truyện ở xã Tam Vinh, huyện Phú Ninh, tỉnh Quảng Nam được nhận hỗ trợ 2.000 đồng đền bù thiệt hại trong đợt mưa bão vào năm 2020. Theo quy định, đối với diện tích cây công nghiệp và cây ăn quả lâu năm bị thiệt hại dưới 70% thì hỗ trợ 4 triệu đồng/ha. Như vậy, mức hỗ trợ đối với bà Truyện là 4.000 đồng/10m2. Huyện cấp kinh phí mức hỗ trợ 53% nên bà Truyện nhận được số tiền là 2.150 đồng.

Toàn xã Tam Vinh có 588 trường hợp được hỗ trợ thiệt hại về cây trồng, trong đó có 31 trường hợp được hỗ trợ dưới 10.000 đồng.

Đọc bản tin mà không biết vui hay buồn hay… xấu hổ.

Đặt cái mệnh giá 2.150 đồng-10.000 đồng ấy lên bàn để gọi là đền bù thiệt hại, là chính sách hỗ trợ cho dân mà cán bộ – ở đây là lãnh đạo xã – vẫn nhắm mắt nhắm mũi phê duyệt, mời mọc, ký nhận cho bằng được.

Trên báo, ông bí thư huyện chỉ đạo có vẻ róng riết lắm: “Tôi yêu cầu phải kiểm điểm trách nhiệm để không đổ lỗi cho cơ sở hết mà huyện cũng phải kiểm điểm. Cán bộ dưới xã xử lý có mức độ thôi, đưa họ 2.000 đồng để chi trả thì họ chi đúng cho người dân vậy. Kiểm điểm vụ việc này để từ nay trở đi xem như đó là một bài học phải dựa vào dân, phải xin ý kiến dân”.

Tôi lại thấy bẽ bàng cho mấy chữ “dựa vào dân”. Nhìn cái giấy mời và tờ giấy bạc 2 ngàn đồng nhàu nát, bỏ cả nửa ngày chực chờ để nhận thì dân còn sức đâu, trí đâu mà cho ai khác dựa cậy vào mình. Sự kiên nhẫn, nhẫn nhịn, chịu đựng trong cái ranh giới “đền bù từ 2.150 đồng đến 10.000 đồng” sau 1 năm trời thiệt hại vẫn có thừa thì lấy gì để làm chỗ dựa cho ai, hỡi “nhân dân”?

Tôi cũng lấy làm e ngại rằng, những cái máy phê duyệt, ký tá kia thì làm sao mà học nổi cái bài học “xin ý kiến nhân dân” cho được. Bởi nếu biết lắng nghe, họ đã không thực thi một chính sách đền bù, mức giá hỗ trợ như thế!

Lịch sử tiền tệ phản chiếu những “khuôn mặt” mang “đặc điểm của đế quốc, thương mại, sự dịch chuyển và tính cách của nhà cầm quyền”. Đến Tam Vinh, Phú Ninh, nó – tức tờ giấy bạc 2.000 đồng – cũng đủ “khúc xạ” một cách rực rỡ nhất năng lực thực thi của những “vị đày tớ” trước những “chủ nhân”. Và hơn thế, là một chính sách an sinh – đền bù – hỗ trợ được triển khai vừa rộng khắp vừa len sâu, kịp thời xuống tận cơ sở, với từng đơn vị… mệnh giá thấp nhất!

Lại mùa mưa bão tới, giữa tơi bời tan tác bởi con Covid.

Nên chắc phải được hơn 2 ngàn, là mai này. Tôi nghĩ thế.

Chẳng biết “người xứ Quảng” đang công du bên trời Âu nghĩ gì về việc này, nơi quê ông, là đồng hương của ông?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.