Chạm vào tuổi thơ
Trần Quốc Việt
26-10-2021
Tôi tưởng như chạm tay vào tuổi thơ mình trong buổi họp phụ huynh cách đây bảy năm.
Chiều hôm ấy tôi và con vào lớp gặp thầy giáo để nghe thầy nói về kết quả học tập của con năm ấy đang theo học tiểu học. Cuối buổi họp, thầy chợt hỏi tôi quê ở đâu.
Tôi đáp “Việt Nam”. Rồi tôi hỏi lại thầy đã từng đến Việt Nam chưa. Thầy nói chưa, rồi hỏi tôi có thấy chiến tranh không. Tôi đáp, tôi lớn lên trong chiến tranh. Thầy cười, mắt sáng lên có vẻ vui mừng.
Tôi sắp chào thầy ra về thì thầy mở hộc bàn lấy ra một hộp nhỏ và hỏi tôi có biết những đồng tiền này không. Thầy nói thầy là người sưu tầm tiền đồng thuộc nhiều nước trên thế giới.
Thầy đặt bốn đồng tiền màu vàng trên bàn rồi bảo tôi cầm chúng lên nhìn.
Tôi không tin vào mắt mình. Bốn tiền đồng của một quốc gia đã mất tên-Việt Nam Cộng Hoà. Tôi lật qua lật lại chúng nhiều lần, tay tôi siết lấy chúng, xúc động trào dâng trong lòng.
Rồi tôi kể cho thầy nghe lúc nhỏ tôi hay chơi với những đồng tiền ken như thế, hay nắm chặt chúng trong tay rồi chạy đi mua kẹo hay bút viết và vở. Không ngờ tôi gặp lại những đồng tiền này ở nơi cách xa quê hương nghìn trùng và cách xa tuổi thơ thần tiên dù trong chiến tranh.
Nghe xong thầy có vẻ xúc động và vui thích. Thầy đặt bốn đồng tiền vào tay tôi và nói, thầy muốn tặng cho tôi để tôi nhớ về tuổi thơ của mình. Tôi không nhận khi biết thầy đã mất bao công sức sưu tầm chúng. Hơn nữa đây là những đồng tiền duy nhất thầy có về một quốc gia đã không còn nữa. Thầy ép tôi phải nhận.
Điều đầu tiên tôi làm khi về đến nhà là tung bốn đồng tiền lên cao để lắng nghe tiếng chúng rơi leng keng trên nền nhà. Rồi tôi chơi trò bắn tiền như tôi thường chơi lúc nhỏ. Những đồng tiền lăn, chúng chạy đuổi nhau lòng vòng trên nền nhà.
Rồi tôi lượm chúng lên lại và tung chúng lên nhiều lần để thưởng thức tiếng kêu của chúng mà tưởng chừng như vang vọng từ quê hương cách đây hơn năm mươi năm biển dâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.