Hà Thành, 15h ngày 28-7-2021
28-7-2021
Đang ngồi trong cửa hàng thì thấy một cậu trai tầm 17, 18 tuổi thập thò ngó vào.
– Cô ơi! Cô có còn chút đồ ăn thừa buổi trưa không ạ?
– Có việc gì thế con?
– Dạ, con đói quá, nếu có đồ ăn thừa cô cho con xin bát cơm?
– Cô không có đồ thừa, nếu con đói thì cô nấu mì cho con ăn nhé.
Thằng bé quay đi quay lại ngó nghiêng rồi ấp úng: Cô ơi, cô có thể nấu cho con hai bát được không ạ? Còn một người anh nữa, chúng con đã hơn một tuần nay không có gì ăn.
Ngó ra ngoài không thấy ai, thằng bé chạy ngược lại gọi to: Anh ơi, có cái ăn rồi…
Lúc đó mới thấy một cậu thanh niên nhỏ xíu, đi loạng choạng vừa đi tới.
Mình bảo hai đứa: Đang giãn cách nên cô không mời con vào nhà được, lỡ công an họ tới thì phiền cả cô và con, hai anh em chịu khó ngồi ngoài chờ cô nấu mì cho nhé.
Thằng bé đến trước bảo: Cô ơi, con đói lắm cô có thể nấu cho hai anh em con ba gói mì được không ạ?
– Được mà con, chờ cô nhé.
Mang cái bàn kính và bình nước ra cho hai đứa ngồi chờ, thằng bé em làm một hơi hết bình nước, lại mang bình nữa ra thì thằng anh cũng làm một hơi, như thể hai anh em nó vừa từ sa mạc trở về, vội vàng chạy vào nấu mì rồi mang ra cho hai anh em nó.
Trời ơi, hai đứa nó cảm ơn rối rít rồi ăn ngon lành, loáng cái nồi mì chỉ còn lại nước, mình bảo: Cô nấu mì bằng nước hầm thịt bò, các con húp hết nước cho đỡ phí.
Thằng bé ấp úng: Anh em con không dám húp nước, để lại xin cô thêm hai gói mì nữa bẻ vào, chúng con đói quá.
Trời ạ, muốn ăn thêm thì cứ bảo cô nấu thêm chứ sao phải làm vậy?
Lại chạy vào nấu thêm hai gói mì nữa mang ra, hai đứa ăn ngon lành.
Lúc này mới tranh thủ hỏi chuyện: Hai đứa ở đâu, làm gì, bao nhiêu tuổi?
Có vẻ lúc này hai đứa cũng tạm no và thoải mái hơn lúc mới đến, nói chuyện mới biết hai anh em quê ở Hà Trung – Thanh Hoá lên Hà Nội phụ hồ, thằng anh 21 tuổi, thằng em 15 tuổi, quãng 10 ngày trước hết việc nhưng chủ không thanh toán tiền, thì lại gặp đúng đợt giãn cách, không có tiền về quê nên hai anh em nhịn đói cả tuần, hôm nay đói quá, thằng anh thì đi có vẻ không vững nên đánh liều đi xin ăn.
Chúng cháu ăn xong đi bộ ra quốc lộ nếu gặp xe thì xin họ cho đi nhờ về quê.
May gặp cô cho chúng cháu ăn một bữa no, cháu không dám xin cô tiền, cô cho ăn là quý lắm rồi ạ, cô đừng đăng ảnh cháu lên mạng nhé.
Trước khi hai đứa đi, chỉ kịp dúi vào tay chúng nó thêm mấy gói mì và mấy cái khẩu trang và chai nước, dặn dò hai anh em nếu đêm đói thì nhờ ai nấu hoặc bẻ mì ra ăn tạm.
Đã hứa với hai anh em nó là không đưa lên facebook, nhưng từ lúc chúng nó đi trong lòng mình ngập tràn nỗi bất an, liệu chúng nó có gặp xe để đi về quê được không, và nếu phải đi bộ về quê thì mấy gói mì có đủ cho anh em nó cầm hơi không? Biết thế lúc đó cứ dúi cho chúng nó ít tiền đi đường.
Và tự hỏi: Hôm qua thủ tướng Phạm Minh Chính vừa bảo không để ai phải ở lại phía sau, không để ai phải đói.
Hai cậu trai này là đồng hương của anh Chính đấy, và anh có biết có thể sắp tới sẽ có nhiều người lâm vào cảnh thiếu ăn như hai cậu trai này không?
Đất nước những ngày buồn thật buồn, vậy mà có kẻ vẫn leo lẻo: “Đất nước chưa bao giờ có vị thế như ngày hôm nay.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.