Khách không mời
Nguyễn Đào Trường
28-9-2019
Tôi đang ngồi trên nhà thờ nói chuyên cùng mấy ông bạn già, cũng là đạt nguyện vọng sống vui, khỏe có ích ở độ tuổi U90. Câu chuyện đang cuốn hút, say sưa bình luận về tập sách “Quận chúa biệt động” của nhà văn đại tá công an Đặng Vương Hưng, Nhà xuất bản Công an Nhân dân, ấn hành năm 2008, nhiều người tìm đọc. Chính chúng tôi cũng đều mới được đọc tác phẩm.
Cuốn sách nêu bật trong xã hội Việt Nam nhiều người rất có công lớn trong cuộc “chống Mỹ” ở miền Nam trước 1975, mà cuộc sống quãng cuối đời lại khốn khó, bất hạnh. Tiêu biểu như bà “Quận chúa biệt động”. Xuất thân thuộc tầng lớp quý tộc, người từng đỗ bác sỹ y khoa loại xuất sắc tại Cộng Hòa Pháp. Về nước vừa làm bác sỹ, vừa hoạt động tình báo đơn tuyến mang mật danh H11, bà Đặng Thị Ngọc Diệp còn mang nhiều tên giả khác trong mạng lưới tình báo của cố vẫn Tổng thống Vũ Ngọc Nhạ, Phạm Xuân Ẩn…
Có lần bà đóng giả ca sỹ Thu Nga, vờ yêu ông đại sứ Taylor, ông này si tình say như điếu đổ, tưởng bà yêu thật, đã tặng bà tờ ngân phiếu một triệu USD. Mang ngân phiếu báo cáo với lãnh đạo, ông hai xe ngựa tức Hai Xô (Khi còn sống, từng nhiều lần đưa đơn kiện Lê Đức Anh, chưa từng được kết nạp đảng Cộng sản) quyết định để bà đến nhà băng Sài Gòn lĩnh tiền về chi tiêu cho Mặt trận Giải phóng.
Do mối quan hệ người tình “già nhân ngãi, non vợ chồng” của ngài đại sứ, nên bà ra vào tòa đại sứ Mỹ công khai thường xuyên, để tạo cơ hội làm nhân mối cùng đồng đội bí mật mang bom đánh tòa đại sứ Mỹ sụp đổ tan tành, hoảng loạn Sài Gòn, rung chuyển nước Mỹ. Một lần khác bà vào dinh tỉnh trưởng, dùng súng lục bắn chết Khưu Văn Ba, tỉnh trưởng Vĩnh Long.
Với nhiều hoạt động táo bạo gan dạ mưu trí phi thường khác, thành tích lừng danh, chiến công hiển hách đầy mình. Sau “giải phóng”, không nơi nương tựa “Quận chúa biệt động”Đặng Thị Ngọc Diệp lui về huyện Đức Trọng, tỉnh Lâm Đồng trồng cà phê kiếm sống, cùng hai đứa cháu ngoại tật nguyền, đời sống vô vàn khó khăn.
Bên cạnh những người có công lớn phải chịu nhiều thiệt thòi, cũng không ít kẻ Lý Thông đểu cáng, giấu mặt tranh công, như tên Ba Du… Đồng đội và là người chỉ huy, lại rắp tâm hãm hại ém nhẹm thẻ đảng, vất hết giấy tờ tùy thân, làm bà rơi vào tình thế khốn quẫn, sống không bằng chứng. Chỉ vì hắn muốn thỏa mãn dục vọng, bị bà cự tuyệt, vạch tội, tố cáo trước tổ chức làm hắn bẽ mặt. Thế là hắn thù bà mãi.
***
Lúc này ở nhà ngoài vắng người, cổng đóng không khóa, mọi thành viên trong gia đình tôi đi nhặt ít đồ phế thải bán đồng nát, kiếm thêm đồng mắm muối, cải thiện bữa ăn hàng ngày, đóng học phí cho các cháu nhỏ, thuốc thang người già khi trái gió trở trời, cực nhất không có tiền vào nhà thương. Đời sống chật vật, khó khăn mà chắng bao giờ được bình chọn hộ nghèo, gọi cận nghèo chắc trúng.
Nếu như trước đây, vào những thập niên 40-50, thế kỷ XX, khi Việt Nam còn Đảng Lao động (Cần lao) bao gia đình nghèo như chúng tôi hẳn được xác định “thành phần ưu tú”, lực lượng tin cậy, chỗ dựa vững chắc của đảng, làm nên bao “trang sử oanh liệt”, huy hoàng cho dân tộc Việt, đánh đuổi hết đế quốc này, đế quốc khác. Rồi lại nghe “bạn vàng” xúi bẩy, hà hơi tiếp sức, suýt chó bụi rậm, anh em trong nhà tranh giành lợi lộc, đánh nhau chí tử, đầu rơi máu chảy mấy chục năm ròng, “cốt nhục tương tàn”.
Ngày nay toàn đảng Cộng sản, nghĩa là cộng tài sản của người nghèo chia cho người giầu, đảng trở thành những tên tư bản đỏ đối lập với nhân dân, chúng tôi không còn là chỗ dựa vững chắc của đảng. Chỗ dựa của đảng bây giờ là các ông bà sẵn của nhiều vàng, có quyền, có chức, tỷ phú, tỷ tỷ phú như các người: Nguyễn Bắc Son, Trương Minh Tuấn, Vũ Huy Hoàng, Vũ Văn Ninh, Phan Thị Mỹ Thanh, tỉnh Đồng Nai, với bốn ông họ Nguyễn bộ giao thông vận tải: Nguyễn Hồng Trường – bộ trưởng, ba thứ trưởng: Nguyễn Văn Công, Nguyễn Nhật, và Nguyễn Ngọc Đông.
Nhiều, nhiều lắm có nhẽ chặt hết trúc Lam Sơn làm bút, múc cạn nước Đông Hải mài mực cũng không sao chép hết những thành phần “ưu tú”, cao cấp giữ yết hầu các ngành quan trọng trong hệ thống công quyền nhà nước của đảng tư bản đỏ độc tài cai trị, chiếm dụng Tổ quốc Việt Nam làm tài sản riêng cho đảng.
Đã là tài sản riêng thuộc quyền sở hữu sở dụng, muốn khai thác tài nguyên, bóc lột dân, sưu cao thuế nặng, hoặc làm ba đặc khu, trúng mánh “nhất đới, nhật lộ” (Vành đai con đường) bán nước theo Tàu, mật ước Thành Đô năm 1990, Nguyễn Văn Linh từng nói: “Tôi cũng biết rằng dựa vào Trung Quốc sẽ mất nước , nhưng mất nước còn hơn mất đảng”. Không cần bình luận câu nói của Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, tự nó đã bộc lộ, phơi bày hết dã tâm của đảng cầm quyền, bán nước.
***
Bỗng nhiên thấy có tiếng lạ gọi tên tôi ngoài cổng. Mặc dù đang dở dang câu chuyện, vội xin lỗi các ông bạn, ra xem và đón khách gọi cổng. Tôi hơi ngạc nhiên, thấy hai người trong ô tô bước ra, còn rất trẻ, khoảng trên dưới 30 tuổi là cùng, không hề quen biết, thấy tôi già cả họ chào lịch sự và lễ phép: “Thưa: Bác có phải bác Trường không ạ, chúng cháu muốn gặp bác có chút việc“. Vâng tôi đây!
Chưa hỏi gì vội, nhã nhặn tôi mời họ vào nhà. Vừa bước tới cửa nhà thờ, môt anh tỏ lời khen ngôi từ đường nhà bác đẹp lộng lẫy uy nghiêm, vội chắp tay thi lễ vái ba vái. Tôi cho đây là những người khách chưa hề quen biết, nhưng tỏ cử chỉ thân tình thể hiện rất văn hóa. Có việc gì xin mời các anh vào chơi xơi nước.
Nhìn ba người lạ đang chuyện trò trong nhà, chắc họ thấy câu chuyện định nói với tôi bất tiện vì nhiều người. Chúng cháu xin phép hỏi bác có chút việc thôi ạ. Anh cầm chiếc cặp để mở, tôi liếc qua trong cặp giấy thấy có ghi bảng danh sách nhiều tên người.
Anh tự giới thiệu, chúng cháu ở Ủy Ban tỉnh. Vừa rồi trên mạng xã hội có lời kêu gọi “Chống xâm lược biển đảo, và kiện Trung Quôc ra tòa quốc tể“, thấy có tên bác, bác có bị tổ chức nào ép buộc, mua chuộc hay mạo danh ký vào tuyên bố?
Nghe qua nội dung, đoán biết ngay hai đồng chí “Chỉ biết Còn đảng Còn mình” chứ chẳng thể cán bộ ủy ban nào cả. Việc không gì ngờ vực chẳng cần nêu cao cảnh giác nên miễn hỏi tên tuổi chức vụ, tôi thẳng thắn trả lời rõ ràng minh bạch: Chống Trung Quốc xâm lược là việc của toàn dân “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách” 國家興亡失夫有責, nghĩa: Khi đất nước hưng thịnh, lâm nguy mọi người dân lao động bình thường đều có trách nhiệm với Tổ quốc.
Tôi thấy lời kêu gọi của tổ chức dân sự chống Trung quốc xâm lược Việt Nam rất hợp lòng dân, chính tôi đang mong muốn được như thế, có lợi cho quốc gia dân tộc, tôi tự nguyện ký tên để góp tiếng nói với mọi người, thể hiện lòng yêu nước mãnh liệt, chống bọn cộng sản Trung Quốc đểu cáng nói một đằng, làm một nẻo chúng đã “Năm lần bán đứng Việt Nam” (theo Thiếu tướng Lê Văn Cương) lừa đảo lãnh đạo, ăn cướp nước ta. Chúng cướp trắng hoàn toàn quần đảo Hoàng Sa, bảy đảo Trường Sa, bây giờ là bãi Tư Chính…
Ký tên kiến nghị “Chống Trung Quốc xâm lược biển đảo, kiện Trung Quốc ra tòa trọng tài quốc tế”, làm tăng sức mạnh pháp lý Việt Nam, giữ gìn toàn ven lãnh thổ quốc gia, chứ chẳng ai cưỡng ép, mua chuộc, mạo danh nào cả.
Vui chuyện, các anh hỏi thêm: Nghe bác hay làm thơ phú nhiều thì phải. Tôi vui vẻ trả lời họ: Có, thỉnh thoảng năm thì mười họa, thấy bức xúc cũng viết đôi câu văn xuôi hay mấy bài thơ phú chống tham nhũng, tiêu cực, để đưa vào lò củi lửa, giải tỏa tâm hồn, họa may có tác dụng cũng thấy vui vui, giúp ích cho đời.
Trước khi chào tôi ra về, họ hẹn: Khi nào có dịp hầu chuyện văn chương cùng bác. Vâng, sẵn sàng và tôi rất vinh hạnh.
Ung dung, thanh thản tiễn khách lạ không mời tới cổng ngoài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.