Nguyễn Thế Thịnh - Hai con người trong một Vũ nhôm
Trong con người Vũ nhôm (Vũ nhôm là danh xưng tự Vũ thường dùng) có hai con người.
Một con người rất tình nghĩa. Nhớ ơn và tri ân cả người đã từng mua cho mình nửa tô bún đầu ngõ hồi nhỏ khi nó quá thèm mà không tiền.
Nhớ cả căn phòng xập xệ mình ngồi học mẫu giáo để rồi sửa lại cả ngôi nhà.
Nhớ người cho vay đồng tiền đầu tiên để lập nghiệp.
Nó làm từ thiện rất nhiều và không màu mè. Không kể các đợt làm lớn, ngày nào đọc báo, có trường hợp nào thương tâm là nó giúp ngay. Giúp đến nơi đến chốn. Giúp để khỏi bệnh. Giúp để đổi đời luôn.
Nghe danh Vũ nhôm ai cũng tưởng tượng đó là một tay gian hùng, mafia... nhưng chơi với bạn bè rất chung tình. Thường ngồi nhậu vỉa hè, uống cafe cóc. Không hề ra vẻ ta đây.
Nó có đôi mắt sáng và nụ cười rất dễ cảm tình. Nó chỉ có cái tính không nghe lời khuyên bạn bè.
Ví dụ, bạn bè bảo nó ngưng lại, thế là đủ rồi, nó không cãi nhưng cũng không ngưng. (Hôm qua ngồi nhậu bạn bè nó vẫn nhắc lại).
Và đó là con người thứ hai.
Đó là khi nó lật bàn ở nhà ông Trần Thọ, lúc đó đang là Bí thư Thành ủy, Chủ tịch HĐND TP vì ông ngưng dự án bến du thuyền chân cầu Rồng.
Đó là khi nó đe ông Huỳnh Đức Thơ, Chủ tịch UBND TP bên hành lang cuộc gặp doanh nhân, bảo vì sao ông chống lại tôi và X.A., ông có tin tôi bứng ông xuống không? (Vì ông Thơ không đồng ý một vài dự án trong đó có bán nhà công sản).
Đến mức xưng tôi và X.A. nhưng tôi trước X.A. thì hỏng thật rồi.
Công bằng mà nói, chuyện Đà Nẵng vừa qua là có bóng dáng của nó.
Con người thứ hai gọi là ngáo tiền.(Người ta nói ngáo đá, ngáo quyền lực, đây thì ngáo tiền). Nó chết vì con người này.
Có một cao nhân từng dạy: "Khi bạn muốn tiếp nhận một người, thì không chỉ là tiếp nhận mặt ưu việt của họ, mà đối với những khuyết điểm của họ cũng nên mở lòng ra và bao dung lấy".
Tôi không đủ thân để gọi là tiếp nhận và bao dung, nhưng với những gì đã biết, tôi quý con người thứ nhất trong nó.
Con người thứ hai, thì, có lần, có nhiều bạn bè nó tôi đã nói, mày mà dính vào chính trị thì coi chừng mày sẽ chết vì nó. Tao không tài giỏi gì nhưng tao là người đứng ngoài cánh rừng, có thể thấy từng cây nó như thế nào, mày đi trong rừng không rõ bằng tao, nó dạ.
Hôm tôi nghe có người nói nó nghi tôi là tác giả Việt Hương viết bài đánh X.A. trên Ba Sàm. Tôi gọi điện mắng nó, đại để, tao có cả blog và FB, tao viết thì tao đăng trên đó mắc chi viết nơi khác. Vả lại mày nên đọc coi đó có phải văn phong của tao không, tao cũng không phải kiểu người như thế. Nó xin lỗi.
Hôm sau nó inbox cho tôi cái hình một thằng vác cái búa trên vai, một tay túm tóc một thằng kéo đi. Không biết ý gì. The end.
Dạ nhưng không nghe thì nó phải chịu. Nó có cả một dây người khuyên, tôi chẳng là gì cả.
Tiếc cho nó. Người ta bảo con người phải biết giới hạn là thế. Tôi trộm nghĩ, nó giỏi gì thì giỏi nhưng văn hóa nó không sâu nên mới thành ra thế.
Nhưng mà nó siêu ha.
Chiều 19.12 còn ngồi cafe góc đường Nguyễn Chí Thanh- Trần Quốc Toản, thế mà giờ biến mất tích mất tăm. Không có tên trong các chuyến bay và qua cửa khẩu.
Tàng hình.
Quyết định truy nã ghi là thông báo trên các phương tiện thông tin đại chúng mà chiều qua các báo chạy đôn chạy đáo xin không được thì cũng lạ chứ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.