CHUYỆN MỘT CON RẬN
Rất nhiều người cùng nhau uống rượu, một người nổi ngứa trên mình bèn gãi gãi, đột nhiên rờ trúng con rận, sợ người khác cười mình ở dơ nên vội vàng vứt con rận xuống, dáng điệu giả vờ nói: “Tôi cứ tưởng nó là con rận!”...
Có một khách nhặt con rận lên nhìn kỷ và nói với mọi người: “Hề, tôi cứ tưởng nó không phải là con rận chứ!”
(Tiếu Đắc Hảo)
Suy tư: Giả vờ thường là chuyện của những người giàu có không có đức ái trong lòng, họ giả vờ không nghe tiếng kêu giúp đỡ của người nghèo, họ giả vờ không thấy cảnh người hàng xóm nghèo túng đang sống rất cực khổ; giả vờ cũng thường là chuyện của những người kiêu ngạo, họ giả vờ khi có người khác góp ý cho mình, họ giả vờ hối hận khi mình làm sai để thực hiện cái tư tưởng do cái tôi kiêu ngạo đề xướng…
Cũng có những người Kitô hữu giả vờ không nghe tiếng Thiên Chúa qua hoàn cảnh của họ, họ biết nhưng giả vờ không biết để rồi hết oán người này trách người nọ, họ biết Thiên Chúa đang nhìn mình, đang nghe mình, đang ở trong mình nhưng vẫn cứ giả vờ là không có Ngài hiện diện để thực hiện ý đồ làm hại tha nhân của mình.
Đúng là con rận nhưng cứ giả vờ là không phải nó, vì sợ bị người khác cười mình ở dơ, họ là người sợ mất mặt mà không sợ mất lương tâm, họ là người sợ dơ mặt mà không sợ dơ tâm hồn, những người như thế thì đáng sợ hơn cả sợ dịch cúm gà bội phần…
Khiếp thật!
L.M. GIUSE MARIA NHÂN TÀI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.