Thứ Năm, 1 tháng 12, 2016

Kỷ nguyên Fidel Castro kết thúc có tác động đến giới lãnh đạo VN?

Kỷ nguyên Fidel Castro kết thúc có tác động đến giới lãnh đạo VN?

bauxitevnWed 7:04 AM


Phạm Chí Dũng / VOA
Fidel Castro còn bị coi là người bảo thủ hơn cả Nguyễn Phú Trọng”. Sự so sánh của anh làm cho người trong nước giật mình thon thót đấy anh Phạm Chí Dũng. Không những khập khễnh mà có vẻ như còn bất kính nữa. Anh có đọc Trang Tử không? Trang Tử từng nói đến tầm mắt của con chim bằng nơi biển lớn và kẽ mắt ti hí của con chim cưu và con ve sầu nơi hồ chằm. Tất nhiên ông Fidel là một người bảo thủ, cả thế giới này chứ không phải một mình ai thấy như vậy. Không những bảo thủ mà với chế độ độc tài sắt máu ông ta thiết lập ở Cuba, ông ta còn trói chặt dân chúng Cuba trong nghèo khổ đến gần 60 năm, nghĩ đến ai cũng phải rùng mình. Nhưng ông ta cũng đã làm nên một cuộc cách mạng dân tộc đáng kính nể năm 1959 lật đổ ách độc tài Batista, dựng lên một nước Cuba độc lập ngay sát nách nước Mỹ. Còn ông Trọng? Chỉ một việc ông này trải chiếu cho con sói Tập Cận Bình bước chân vào phòng họp Diên Hồng của ngôi nhà Quốc hội, há cái mõm đỏ lòm để thuyết giảng về “tình hữu nghị giữa hai nước Trung-việt” cũng đủ thấy ông ta khác với ông Fidel như thế nào rồi. 
Có lẽ cái tài duy nhất của cụ Tổng nhà ta là tài ve sầu, thế thôi – tài đến mức Tổng thống Brazil cũng phải kính sợ. Còn như dựng nước, giữ nước thì thế hệ trước cụ làm hết chứ cụ có phải làm gì đâu. Riêng về đổi mới kinh tế thì chắc chắn nếu ông Fidel là bảo thủ hẳn cụ còn xứng đáng là “cha thằng bảo thủ” nữa kia. Anh chẳng thấy vào thời còn đánh nhau giữa Nam và Bắc, có đội quân cầu đường Cuba sang giúp Việt Nam, họ làm những con đường cao tốc ở Sơn Tây đến nay còn tốt nguyên đấy sao? 
Nhưng nói là nói thế, chúng tôi rất tán thành với anh, Fidel ra đi đã làm cho dân chúng Châu Mỹ Latinh nhẹ hết cả người, biết rằng con ngoáo ộp chủ nghĩa CS chết chóc thế là vĩnh viễn xuống mồ, không bao giờ trở lại đe dọa nhân dân Mỹ Latinh được nữa. Vậy thì cái chết của ông chúa tể Cuba để lại điều mong mỏi gì cho Việt Nam? Chắc không phải là để Việt Nam gánh thêm nhiệm vụ thức canh đế quốc Mỹ suốt đêm ngày có phải không anh? Không. Quan trọng là cái chết ấy bỗng nhiên gieo vào dân ta một tia hy vọng mơ hồ. Biết đâu sau Fidel sẽ là... Tập Cận Bình, là Putin, hai gã độc tài còn làm thế giới mất ăn mất ngủ. Phải, cái gì mà không có thể trở thành sự thực nhãn tiền được nhỉ? Biết đâu đấy. 
Bauxite Việt Nam

clip_image001
Chủ tịch nước Trần Đại Quang (giữa) cùng phu nhân thăm ông Fidel Castro ở Havana, Cuba, ngày 15/11/2016. Ảnh: AP 
Biểu tượng – không biểu tượng
Khác rất nhiều với sự hiếm hoi của vai trò cá nhân chính trị ở Việt Nam, trong nhiều năm qua Fidel Castro là một biểu tượng ở Cuba, kể cả sau khi ông từ bỏ mọi chức vụ vào năm 2006. 
Gần như ngược lại với Cuba, sau khi Hồ Chí Minh qua đời vào năm 1969, giới lãnh đạo Việt Nam hầu như không còn biểu tượng chính trị. Nhân vật duy nhất mà khi qua đời đã khiến hàng vạn người dân tự nguyện đi viếng và rơi nước mắt là ông Võ Nguyên Giáp. Nhưng thật trớ trêu, ông Giáp đã bị ban lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam tước hết quyền bính từ nhiều năm trước khi ông chết. 
Không chỉ bởi mối quan hệ anh em “Vì Việt Nam, Cuba sẵn sàng hiến dâng cả máu của mình” như lời của Fidel Castro trong quá khứ, mà mối tương tác “Cuba và Việt Nam thay nhau thức canh hòa bình thế giới” vẫn còn kéo dài đến ngày nay. 
Có lẽ không phải vô cớ mà hơn nửa năm sau khi bất ngờ diễn ra kết quả bình thường hóa Cuba - Mỹ vào cuối năm 2015, và tiếp đó là chuyến công du lịch sử đến Cuba của Tổng thống Obama vào tháng 3/2016, Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam là ông Nguyễn Phú Trọng – một nhân vật bị xem là cực kỳ bảo thủ – cũng đã làm một cử chỉ lịch sử khác khi lần đầu tiên đặt chân lên đất nước cựu thù để đàm phán với Tổng thống Obama về TPP và Công đoàn độc lập. 
Trì trệ không đáng có
Các nhân vật lịch sử, dù có huyền thoại đến thế nào, vẫn chỉ có tính giai đoạn trong lịch sử. Fidel Castro không phải là ngoại lệ. 
Fidel Castro còn bị coi là người bảo thủ hơn cả Nguyễn Phú Trọng. Bất chấp ông là biểu tượng chính trị và vẫn khiến nhiều người dân thương tiếc, quá trình cải cách lẽ ra phải có của Cuba đã bị trì trệ một cách kinh khủng. 
Điều đáng nói là sự trì trệ không đáng có như thế lẽ ra phải được cải thiện ngay cả trong thời gian Cuba còn bị Mỹ cấm vận. Không thể đổ hết nguyên nhân cho hoàn cảnh khách quan để không cần cải cách. 
Cuba đã có thể bắt đầu cải cách kinh tế ngay vào năm 2008 là năm Obama nhậm chức Tổng thống nhiệm kỳ đầu tiên, trong khi Fidel Castro đã từ bỏ quyền lực 2 năm trước đó. Nhưng thời kỳ 7 năm (2008 - 2015) dễ chơi của Obama đã là một sự phí hoài đối với Đảng Cộng sản Cuba. 
Lẽ ra, bình thường hóa Cuba - Mỹ đã phải được thực hiện ngay trong nhiệm kỳ đầu tiên của Obama. 
Nhưng đó là chuyện quá khứ. 
Còn bây giờ thì sao? 
‘Thành quả kinh tế’
Một số chuyên gia phân tích chính trị quốc tế cho biết với việc cha đẻ của Cách mạng Cuba Fidel Castro qua đời hôm 25/11/2016, Cuba đã lật qua một trang sử mới, bởi vì lần đầu tiên Chủ tịch Raul Castro thật sự nắm quyền một mình. Theo tiết lộ của Chủ tịch Quốc hội Cuba Ricardo Alarcón vào cuối năm 2011, kể từ khi được chỉ định làm chủ tịch Cuba năm 2006, ông Raul Castro vẫn tham khảo ý kiến của người anh trước khi ra những quyết định quan trọng. 
Theo nhận định của ông Michael Shifter, Chủ tịch trung tâm Inter-American Dialogue, nói với hãng tin AFP, sau cái chết của Fidel Castro, tình hình kinh tế và chính trị của Cuba sẽ cởi mở hơn. Nó sẽ trút đi một gánh nặng cho ông Raul Castro. Kể từ nay ông không còn sợ nói trái ý người anh nữa. 
Chuyên gia về Cuba thuộc đại học Texas Arturo Lopez Levy thì không tin vào ảnh hưởng của ông Raul Castro, người đã tuyên bố là sẽ rút lui vào năm 2018. Ông Levy dự đoán, sau cái chết của Fidel Castro, việc mở cửa cho kinh tế thị trường và bãi bỏ những trói buộc của những quy định cộng sản sẽ được thúc đẩy. Không còn sức hấp dẫn của Fidel Castro nữa, tính chính đáng của Đảng Cộng sản Cuba sẽ chỉ còn dựa trên thành quả kinh tế. 
Lại một điểm chung, và có thể là điểm chung quyết định của cả hai trường hợp Cuba và Việt Nam: “thành quả kinh tế” cũng là yếu tố duy nhất còn giúp kéo dài sự tồn tại của Đảng Cộng sản Việt Nam. 
Ai sẽ cải cách thể chế ở Việt Nam?
Gần như chắc chắn trong thời gian tới, Raul Castro sẽ tiến hành một số cải cách nào đó về kinh tế ở Cuba. Ở vào tuổi 85 và còn 2 năm trước khi từ bỏ quyền lực vào năm 2018, hình ảnh không chỉ là “Hòn đảo tự do” mà còn khấm khá về dân sinh hẳn là ấn tượng cuối đời mà Raul muốn để lại. 
Chỉ cần tân Tổng thống Trump, hoặc một ai đó có thể thay thế Trump trong năm 2017 như dự đoán của Giáo sư Mỹ Allan Lichtman – người đã dự đoán đúng gần như toàn bộ kết quả bầu cử Tổng thống Hoa Kỳ từ năm 1984 đến cuộc bầu cử năm 2016 – không chủ trương chính sách đối đầu của Mỹ với Cuba, quá trình cải cách kinh tế theo hướng gần hơn với kinh tế thị trường ở Cuba sẽ bắt đầu. 
Cuba lúc này có thể đang ở vào thời điểm bình thường hóa quan hệ Việt – Mỹ vào năm 1995. Nhưng nếu cải cách kinh tế, Cuba lại ở vào bối cảnh mở cửa kinh tế của Việt Nam bắt đầu từ năm 1990. Tuy nhiên, truyền thống và nhịp độ cải cách hay làm cách mạng ở những quốc gia Mỹ Latinh như Cuba thường diễn ra nhanh hơn tại những nước châu Á như Việt Nam và Trung Quốc. 
Công cuộc cải cách ở Cuba lại có thể sẽ khiến giới lãnh đạo Việt Nam có thêm “quyết tâm chính trị” để không chỉ tiếp tục phải cải cách kinh tế theo hướng thị trường, mà còn phải cải cách cả thể chế, bao gồm cả những định chế pháp luật về nhân quyền, cho dù họ không còn buộc phải làm theo những điều kiện của TPP vì hiệp định này vẫn chưa đâu vào đâu. 
Fidel Castro qua đời cũng là điểm chấm dứt một kỷ nguyên thống trị của ý thức hệ bảo thủ ở phía Tây bán cầu. Chắc hẳn một bộ phận trong giới lãnh đạo Việt Nam – những người như ông Nguyễn Phú Trọng – phải có cảm giác như vừa mất đi một chỗ dựa an toàn, và có thể là chỗ dựa cuối cùng, về hệ tư tưởng một chiều chỉ đóng không mở. 
Lại có một dấu hiệu từa tựa như “điềm báo”: một tuần trước khi Fidel Castro qua đời, ông đã tiếp nhân vật số 2 của Việt Nam – Trần Đại Quang. Từ sau Đại hội XII của Đảng Cộng sản Việt Nam cho tới nay, ông Quang vẫn giữ im lặng trong thế tiến thoái lưỡng nan về đối ngoại và cả nội trị của đảng này. 
Trong khi đó, tình thế đang trở nên “bùng nổ”: nếu không tự cải cách kinh tế và thể chế chính trị trong bối cảnh khủng hoảng kinh tế đang đến rất gần cùng phản kháng xã hội sôi trào, tuổi thọ còn lại của một Đảng Cộng sản Việt Nam “chính danh” sẽ chỉ tính từng năm một. 
P.C.D.
VNTB gửi BVN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.