Yêu nước
…“Nhớ nước đau lòng con quốc quốc,
Thương nhà mỏi miệng cái gia gia” (Qua Đèo Ngang, Bà Huyện Thanh Quan1805-1848.)
Chỉ với hai câu trong tuyệt tác Qua Đèo Ngang, Bà Huyện Thanh Quan đã tả tất cả cái lòng yêu nước, yêu quê hương đất nước. Nhưng tại sao đau lòng khi nhớ nước? Tại sao mỏi miệng khì thương nhà? Phải chăng nữ sĩ muốn nói đến cái tâm trạng của những kẻ sĩ thời bấy giờ bó tay, thất thế trước thời cuộc, phải phục vụ làm tôi cho một chế độ mà không phải do bà và thân thuộc hay người cùng xứ bà chấp thuận? Phải bỏ xứ Bắc Hà vào Nam, tâm trạng “Hoài Lê” là tâm trạng chung của những kẻ sĩ Bắc Hà thời ấy không phục nhà Nguyễn.
Hai cặp chữ “Nhớ Nước-Thương Nhà” biểu hiện tình Yêu Nước.
Yêu Nước:
Yêu nước, chúng ta, anh em bạn bè chúng ta, dân tỵ nạn cộng sản bỏ nước ra đi, có người sống ở ngoài này, thời gian lâu hơn thời gian ở trong nước. Thế mà vẫn u hoài, vọng nhớ cố hương. Tuy ở hải ngoại, xứ người, làm ăn sinh sống xứ người, quê người nay đã là nước mình, thế nhưng, suốt ngày, vẫn nói với nhau hai chữ Yêu Nước, hai chữ Thương Nhà. “Nhớ nước đau lòng con quốc quốc, Thương Nhà mỏi miệng cái gia gia..."
Phải chăng chúng ta ở ngoài này, cũng như nữ sĩ, Bà Huyện Thanh Quan, hoài Lê “nhớ nước đau lòng con quốc quốc… Tất cả chúng ta hoài chế độ Việt Nam Cộng Hòa cũng “nhớ nước đau lòng con quốc quốc vậy”.
Và, bao năm qua, chúng ta vẫn tiếp tục, không bằng lòng, và chúng ta vẫn tiếp tục, bất mãn, với nhà nước đương quyền Việt Nam, với cái Đảng Cộng Sản Hà Nội đang đảng trị, đang độc trị dân Việt Nam, nhưng cũng “bày đặt” mở miệng ra nói Yêu nước. Và còn “dám” nhân danh hai chữ Yêu Nước, Đảng Cộng Sản Hà Nội độc tài cai trị dân Việt Nam, với Công An, với dùi cui, với độc tài bất chấp dân chủ, bất chấp tôn trọng nhân quyền!
Vậy thì, Yêu nước có nhiều kiểu hay sao?
Cũng như tình nhân đạo, cũng như nghĩa đồng bào!
Cũng cùng trong một khoảng một thời gian chiến tranh, cùng một biến cố, một chiến trận. Cùng trong cuộc (tổng) tấn công bất ngờ của quân Cộng Sản Bắc Việt, thừa dịp Lễ truyền thống Tết Nguyên Đán, thừa cơ hội hai phe hưu chiến, thừa dịp quân đội Cộng hòa Nam Việt nghỉ Tết, năm Mậu Thân 1968, xảy ra hai dữ kiện quan trọng điển hình đại diện “cái nhìn” chính trị và “đạo đức chính trị” của hai miền đất nước với hai quan niệm chính trị và quan điểm chính trị khác nhau!.
- Một ở Sài Gòn, Tướng Loan đã xử tử một tên giết người, (không phải tù binh vì bận thường phục - áo sơ mi ca rô, quần xà lỏn – giả dạng thường dân) tên là Bảy Lém, với tội danh là hắn ta đã sát hại nhiều thường dân, không vũ khí, kể cả đàn bà và con trẻ ở một trại gia binh. Tướng Loan bắn công khai, bằng súng lục, rất quân đội, trước thanh thiên bạch nhật, Tướng Loan dùng binh pháp, thời chiến, quân luật, xử bắn mọi tên côn đồ hôi của, giết người, được áp dụng trên các chiến trường thế giới - "Loi martiale, tir à vue sur les pilleurs et massacreurs, détrousseurs des cadavres de guerre". Thế nhưng, vẫn có, một anh thợ chụp hình, nhà báo người Mỹ chống chiến tranh, săn ảnh, mơ được Giải thưởng Pulitzer, đã lựa chọn chụp hình này để tạo một cú “choc dư luận”, tạo một scandale, để được giải thưởng. Kết cục là tấm hình này đã tạo sự rùm beng, làm động lương tâm thế giới, “lương tâm” ấy đã “đánh giá” (sai!) và để Tướng Loan một đời mang tiếng. Hình này cũng đã giúp Việt Cộng, tuy đã thua (trên chiến trận) trận đánh bất ngờ này, nhưng nhờ bức hình này đã tạo sự thắng trận (trên mặt ngoại giao) ít nhiều gì đưa Mỹ đến đàm phán. Hình này cũng được bọn phản chiến, trốn lính bên Mỹ lợi dụng để chống chiến tranh, tạo thế mạnh cho phe Cộng Sản quốc tế và cho Việt Cộng Bắc Việt.
- Nhưng trái lại, trong một dữ kiện thứ hai, là ở Huế. Cả thế giới, cả bọn báo chí Âu - Mỹ, cả giải thưởng Pulitzer, đều nhắm mắt làm ngơ, đồng lõa, chấp nhận, lại còn, hoan hô, “cổ võ” cho Việt Cộng Bắc Việt thảm sát, giết 4 Bác sĩ người Đức, hai linh mục người Pháp, các vị linh mục và các con chiên công giáo người Việt, các thường dân Huế, bằng trói thúc ké, xỏ xâu, đập đầu,… xô xuống hố tập thể chôn sống…(1). Nhân danh “lương tâm” “hòa bình yêu nước". Hay vì hèn nhát!
Chuyện đã 50 năm qua rồi nhưng làm sao quên được, trong trận đánh bất ngờ ấy, quân Bắc Việt đã xử trên dưới cả gần 5000 thường dân, bằng, trói tay, đập đầu bằng cuốc xẻng chôn sông. Báo chí thế giới biết, nhưng dù có đăng tin, vẫn không lời tố cáo.
Hai cái nhìn, hai luân lý, hai đạo đức. Một trời, một vực - Deux poids, deux mesures.
Đắng cay, chua chát, uất hận đến thế! Cho Miền Nam, cho dân Miền Nam, cho chính nghĩa Miền Nam! Cho chế độ Miền Nam Cho thể chế Việt Nam Cộng Hòa! Cho Nhân Sinh Quan Việt Nam Cộng Hòa! Do đó cũng đáng cho chúng ta hoài niệm, hoài cổ… Ta lựa chọn giữa cái Nhân Bản, cái Tình Người và cái Chủ Nghĩa Mác-Xít-Lê-Nin-Nít Tiến lên Xã hội Chủ Nghĩa mà Con Người chỉ là Công Cụ, Tình Con Người chỉ là Tình Đồng Chí Phò Bác Phò Đảng (kể cả khi Bác và Đảng đi sai đường!) -Tôi có tình viết Hoa, có dụng đích, đường sửa sẽ mất ý nghĩa!
Thế mà năm nay, Tết Mậu Tuất để nhớ Mậu Thân, Nhà cầm quyền Cộng Sản Hà Nội vẫn trơ trơ cái mặt mo “không hổ thẹn”, mừng chiến thắng Mậu Thận. Chiến thắng gì?
Với cái giá tổn thất vừa bộ đội Bắc Việt vừa Việt cộng khoảng 5.000 tử trận, số bị thương không tính được? (David T. Zabecki, “Huê, Battle of (1968)”, đăng trong Encyclopedia of the Vietnam War, a political, Social, and Military History, California: Volume 1, Spencer C. Tucker chủ biên, 1998, tr. 304.) (2) Và quên sao khoảng thêm 5000 thường dân Huế bị giết oan! Cả tên chóp bu địa phương, Hoàng Phủ Ngọc Tường, người (tôi không gọi là thằng nhé) đã ngồi ghế Chánh Án các Tòa Án Nhân Dân các khu phố, xử tử giết người năm ấy, lúc ấy, vì oan hồn uổn tử dày xét, nên quá mắc cỡ, quá (?)... viết thơ tuyên bố nói láo nói dối rằng hắn ta không có mặt lúc ấy, đổ thừa cho dân nổi dậy – là dân Huế “tự động thủ”, tự giết nhau… Cả chục nhân chứng thế vẫn chối quanh!(3)
Đang lúc Trung Ương Đảng ca bài chiến thắng. Thèng cựu Chánh Án các Toà Án Nhân Dân địa phương trách nhiệm thuở ấy, lại đi chối quanh chối quẩn.(3)
Tướng Nguyễn Ngọc Loan Miền Nam chúng ta, chịu chơi, bắn thằng Việt Cộng, trước mọi người. Ông không “bán cái” cho Tòa Án Nhân dân, cho “Dân nổi dậy”, cho "Binh sĩ nổi giận". Ông là Tướng! Ông làm! Ngon lành! Chịu chơi! c’est le panache du Sud Việt Nam!. Đó là cái hào khí của dân Miền Nam chúng ta! Tao bắn đó! Thì đã sao! So what!
Dân Miền Nam chúng ta dám làm dám chịu; không có chối, không có bịa.
Trong Nam không có anh hùng dỏm Lê Văn Tám! Huyền thoại vừa bịa, vừa “bựa”.
Dỏm, “dựng đứng lên” để dụ khị dân cảm tử ngu dại bắt chước theo!
Bàn luận về hai chữ Yêu Nước, chúng tôi thường thắc mắc với nhau rằng với những người dân Việt Nam trong nước đòi Yêu nước, đòi hỏi Độc lập, đòi thoát khỏi ảnh hưởng văn hóa của Tàu – và thoát hẳn cơ chế độc tài của Xi Jingpin và Đảng Cộng Sản Tàu! – Và đấy là một hiển nhiên đối với chúng tôi, đối với chúng ta, nói rộng ra đối với tất cả những người Việt tỵ nạn Cộng sản Việt Nam chúng ta đang sanh sống tại các quốc gia phát triển, tiến tiến thuộc khối tư do tư bản âu mỹ. Nhưng tại sao vẫn có những người, cũng là dân Việt Nam, cũng là công dân Việt Nam, cũng cùng ngôn ngữ Việt, cũng nhân danh lòng Yêu nước LẠI muốn có một quốc gia Việt Nam thuộc ảnh hưởng Tàu?
Từ ngữ Yêu Nước, ngày nay, biến thành một từ ngữ bị nhiều lạm dụng nhất.
Nhân danh Yêu Nước, Hồ Chí Minh thí chốt giết hại thương vong bao nhiêu thế hệ thanh niên thanh nữ toàn xứ Việt Nam.
- Các con em miền Bắc?
Bắt buộc, bị nướng làm con thiêu thân đi xâm chiếm miền Nam.
- Các con em miền Nam?
Vì tự vệ, cũng phải bắt buộc, bỏ công ăn việc làm, khoác chiến y, cầm vũ khí, xả thân, lo bảo vệ quê hương, cách sống, quan niệm suy nghĩ, quan điểm nhân sinh.
Nhân danh Yêu Nước, Hồ Chí Minh giết và thủ tiêu bao nhiêu người ái quốc nhân tài, vì chỉ muốn độc quyền Yêu nước, không chấp nhận Đa nguyên. Không chấp nhận Dân chủ.
Nhân danh Yêu Nước, Hồ Chí Minh và Đảng Công sản Việt Nam đã chấp nhận bán đứng nhuộm đỏ đất nước cho Trung Cộng, hậu duệ các triều đại Hán Bắc phương bành trướng, bán cả đất đai biên giới, giao cả lãnh hải, thậm chí giao phó bao sinh mạng đồng bào chiến sĩ cho ngoại nhơn Tàu thay mình cầm quân ra trận. Tàu Cộng sử dụng chiến thuật biển người giết bao nhiêu thanh niên miền Bắc Việt Nam chỉ để đánh chiếm một căn cứ không có gì là một tầm vóc chiến lược như Điện Biên Phủ (chiến thắng Điện Biên Phủ là do hai tướng Tàu điều khiển, không phải do Võ Nguyên Giáp). Nhân danh Yêu Nước, Hồ Chí Minh chấp nhận phá tan đất nước miền Bắc để thắng Mỹ. May mà Mỹ còn nhân đạo, chiến tranh hạn chế, có bom nguyên tử nhưng không dùng đến, không đánh sập các đê điều khi mùa lũ, không đánh bom tàn phá Hà Nội (thử so sánh với Dresden ở Đức năm 1945 hay Hiroshima, hay Nagasaki Nhật Bản 1945).
Vì vậy ngày hôm nay khi nghe Đảng Cộng sản và Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam nói Yêu Nước, chúng tôi rất sợ! Và chúng ta hãy nhớ những khẩu hiệu định nghĩa Yêu Nước của Cộng sản như “Yêu nước của Cộng sản là Yêu Xã hội Chủ Nghĩa” hay “Trung thành với Nước là Trung với Đảng”. Làm sao chúng ta có thể tin vào lòng Yêu Nước của Đảng Cộng sản Việt Nam?
Dân chúng miền Bắc Việt Nam ngày xưa do Cộng sản quốc tế xúi, dám chết để Chống Mỹ Cứu Nước. Ngày Nay, toàn thể người dân Việt Nam có dám chết để Chống Tàu cứu Nước không?
Tôi không dám xúi dân Việt Nam chết để chống Tàu, nhưng tôi chỉ hỏi Quân đội nhân dân, Hải quân nhân dân, vũ khí của Đảng Cộng sản Việt Nam để cướp chính quyền ở Việt Nam, ăn cướp cơm nhân dân Việt Nam, sống và được nuôi dưỡng bởi nhân dân Việt Nam có dám liều chết bảo vệ nhân dân và quê hương đất nước Việt Nam không?
Còn đối với chúng tôi, người hải ngoại, “Nhớ Nước-Thương Nhà” có lẽ đúng hơn! Nói như vậy chúng tôi không phủi tay, “mackeno” đâu, mà chúng tôi chỉ làm, khi người Việt Nam, người dân Việt Nam trong nước, nếu thật sự là người Việt Nam, dám đứng lên làm! Bé cổ, thấp miệng thì cũng phải xuống đường biểu tình đòi Nhà cầm quyền Cộng sản phải lấy trách nhiệm, hoặc đánh Tàu, hoặc giao quyền cho người khác, cho người dân.
Chúng tôi ngoài này chỉ là vũ khí tuyên truyền, là vận động dư luận, vũ khí là kêu gọi bạn bè. Trong nước đừng trông chờ hải ngoại, trong nước đừng mong Mỹ, Nhật, hay Philippines, hay Nga hay ai đó. Nói dại, rủi phải có đổ máu, rủi phải có thương vong mới mong động lòng trắc ẩn của thế giới! Làm được hay không, dám làm không, tùy các bạn trong nước. Còn hải ngoại chúng tôi, định nghĩa Yêu nước là yêu nơi mình sinh ra, và lớn lên cùng với gia đình cha mẹ. Thế hệ thứ hai con cháu chúng ta sinh và lớn lên ở hải ngoại có cùng một định nghĩa Yêu Nước như chúng ta không?
Để kết luận:
Công dân tạo đất nước, công dân chủ đất nước.
Công dân khi lãnh đạo đất nước, công dân khi tuân thủ, chấp hành, đóng góp.
Tất cả với một lòng thật sự yêu nước.
Yêu nước là biết nhớ ơn đất nước,
Yêu nước là đau lòng con quốc quốc khi thấy đất nước lâm nguy, xáo trộn, giặc ngoài biên ải.
Yêu nước là thương nhà mỏi miệng đóng góp, tranh đấu cho Nhân quyền cho Tự do, cho Dân chủ, cho Độc lập, cho Công bằng Bác ái dù phải mỏi miệng cái gia gia.
Mong người Việt Nam yêu nước ở quốc nội mau thức tỉnh vì giặc đã ngoài biên ải.
Hãy nổi dậy đòi quyền tự chủ để cứu đất nước Việt Nam!
Mong các chiến sĩ Quân đội Nhân dân, mong các chiến sĩ Hải quân Nhân dân hãy biết ơn người dân và đất nước nuôi dưỡng phục vụ, hãy lấy tự hào dân tộc cầm súng giữ giang sơn Việt Nam.
Mong những vị, những kẻ cầm quyền, còn tý tự trọng nào, giao trọng trách cho người công dân trách nhiệm, nếu không đảm đang được trách nhiệm Yêu Nước.
Hôm nay là ngày:
Trống Tràng Thành long lay bóng nguyệt
Khói Cam Tuyền mờ mịt thức mây
Chín từng gươm báu trao tay
Nửa đêm truyền hịch định ngày xuất chinh (Chinh phụ Ngâm – Đoàn Thị Điểm 1705-1748)
Hồi Nhơn Sơn, Mồng 8 tháng Giêng năm Mậu Tuất 2018
________________________________________
Ghi chú:
(1) “Về phía dân chúng, có 5.800 người chết, trong đó có 2.800 người bị Việt cộng giết và chôn tập thể: 790 hội viên các Hội đồng tỉnh, thị xã và xã bị gán cái tội “cường hào ác bá”, 1892 nhân viên hành chánh, 38 cảnh sát, hằng trăm thanh niên tuổi quân dịch, một linh mục Việt (Bửu Đồng), hai linh mục Pháp, một bác sĩ Đức và vợ, và một số Phi Luật Tân.” (Nguyễn Trân, Công và tội, những sự thật lịch sử, Nxb. Xuân Thu, California, 1992, tr. 642.)
(2) Trong lúc hai bên đánh nhau, thống kê ước lượng cho thấy tại mặt trận Huế, quân đội VNCH có 384 tử trận, 1, 830 bị thương; Bộ binh Mỹ 74 tử trận, 507 bị thương; Thủy quân lục chiến Mỹ 142 tử trận, 857 bị thương, Bộ đội Bắc Việt và Việt cộng khoảng 5,000 tử trận, số bị thương không tính được. (David T. Zabecki, “Huê, Battle of (1968)”, đăng trong Encyclopedia of the Vietnam War, a political, Social, and Military History, California: Volume 1, Spencer C. Tucker chủ biên, 1998, tr. 304.)
(3) Trong bút ký, có đoạn bác sĩ Elje Vannema kể lại rằng: “Tòa án ở Tiểu chủng viện do Hoàng Phủ Ngọc Tường chủ trì. Anh này tốt nghiệp đại học Huế và là cựu lãnh tụ sinh viên trong Ủy ban Phật giáo chống chính quyền trước đây.” (PTGDVNHN, sđd. tr. 125.) Tài liệu của nữ bác sĩ Elje Vannema xuất bản năm 1976 và được dịch qua. tiếng Việt,
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.