Chủ Nhật, 25 tháng 2, 2018

Năm Tuất kể chuyện Quỷ

Năm Tuất kể chuyện Quỷ

Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Nếu như Hồ Chí Minh đã thấy “Không có gì quý hơn Độc lập Tự do”, thì không cần phải là “người bắc có lý luận”, người nào còn chút lương tri cũng thấy, không có gì quỷ (dấu hỏi) bằng tên đao phủ đã tự phán cho mình sắp“về trời” (Sic) mà vẫn còn đổ tội mình cho người khác.

Tên đao phủ đó là Hoàng Phủ Ngọc Tường, và người khác là dân Huế, đồng bào của chính y chứ không ai khác.

Hoàng Phủ Ngọc Tường đao phủ ở chỗ nào ra sao, thiết nghĩ không cần phải dẫn chứng ra đây; nếu ai chưa “ngộ”, chỉ cần vào Google oánh mấy chữ “Tên đao phủ Hoàng Phủ Ngọc Tường” là có ngay đủ thứ chứng cứ. Trong bài này, tác giả chỉ bàn về hai “khâu” Phủ “ về trời” và “khâu” Phủ đổ tội..

Đọc nguyên vặn Lá thư của Hoàng Phủ Ngọc Tường đăng trên FB Nguyễn Quang Lập, hàng thứ 5 có câu: 

“Năm nay tôi 81 tuổi, và tôi biết, còn chẳng mấy hồi nữa phải về trời.” 

Và từ hàng thứ 26 trở đi có đoạn:

“Điều quan trọng còn lại tôi xin ngỏ bầy ở đây, với tư cách là một đứa con của Huế, đã ra đi và trở về, ấy là nỗi thống thiết tận đáy lòng mỗi khi tôi nghĩ về những tang tóc thê thảm mà nhiều gia đình người Huế đã phải gánh chịu, do hành động giết oan của quân nổi dậy trên mặt trận Huế năm Mậu Thân.”

“Khâu” Phủ “về trời” thì không còn gì để bàn, vì đó là quyền của Phủ tự “oánh giá” cho mình... sẽ về trời, chứ không chịu mang “thành quả cắt mạng” đi chầu Diêm Vương. Ở đây chỉ cần đề cập “khâu chủ đạo” là đổ tội.

Tường viết, “... những tang tóc thê thảm mà nhiều gia đình người Huế đã phải gánh chịu, do hành động giết oan của quân nổi dậy trên mặt trận Huế năm Mậu Thân.”

Nói đến “Quân nổi dậy” thì phải hiểu đó là một đám người địa phương; người địa phương ở đây là người Huế. Như mọi người đã biết, thành công của chiến dịch đánh phá Miền Nam năm Mậu Thân mang tên“ Tổng Công Kích, Tổng Khởi Nghĩa” chỉ thành công ở “Dzế” đầu là gây kinh hoàng cho nhân dân Miền Nam giữa lúc họ đang đón mừng Năm Mới, đặc biệt giết được một số khoảng 6 ngàn dân Huế, nhưng thất bại hoàn toàn ơ “Dzế” thứ hai là không có ai nổi dậy ráo. Nếu có nổi dậy chăng, thì đám đó là bọn nằm vùng hay một số kẻ vì tư thù cá nhân, rồi nhân cơ hội chỉ điểm cho đám quân chính quy từ rừng xuống và từ Bắc kéo vào “xử lý”.

Người Huế đâu có mấy ai vô nhân tính như anh em nhà họ Hoàng Phủ, Ngọc Phan, Ngọc Tường cộng thêm Nguyễn Đắc Xuân để “nổi dậy” thành một đạo quân vũ trang đầy mình, thừa sức sục bắt, dẫn đi, đập đầu, đâm lưng chôn sống hàng mấy ngàn đồng bào Huế, gây nên “những tang tóc thê thảm mà nhiều gia đình người Huế đã phải gánh chịu “ như lời đao phủ Tường “thật thà khai báo” vậy.

Chết đến nơi, đòi về trời mà đao thủ phủ cứ đổ tội mình đã rành rành cho kẻ khác. Đúng là một kẻ coi trời bằng vung. Quỷ thật!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.