VỤ GIÀN KHOAN: KÍNH HÒA RFA LẠI NGU RỒI!
VÀI LỜI VỀ CÔ VŨ THỊ HÒA
Như vậy cô Vũ Thị Hòa đã thiền liên tục cả tuần rồi, cô nhắn tin cho tôi bảo cô vào cõi khác sướng quá không muốn về cõi phàm đầy tội lỗi nữa. Còn chuyện Trung Quốc cô bảo nhắn riêng cho tôi biết thôi, đừng đưa lên mạng sợ người ta hoang mang. Tôi nhắn cho cô là cô phải quay lại với sứ mệnh cứu nhân độ thế của cô chứ, còn với Trung Quốc thì nên làm thế nào. Cô bảo “cô đang xoay để hòa bình anh à”. Người không hiểu thì nghe như chuyện hoang đường. Nhưng với vụ tìm kiếm chiếc máy bay mất tích, lực lượng tìm kiếm của cả thế giới đã tốn hàng trăm triệu USD, vẫn không bằng cô ngồi thiền một lúc thôi. Tiếc là những người có chức trách vẫn chưa hiểu và chưa biết sợ quyền năng của thần thánh. Sáng nay khi tôi vừa viết xong bài này cô nhắn cho tôi: “Cô thiền ở núi, nhưng ở gần cột ăngten, mà có một cây to lắm, cô lấy hai tầu lá cọ rừng che làm nhà luôn. Thích lắm anh à”. Đức Thích Ca trước khi thành Phật đã thiền liên tục 49 ngày dưới gốc cây Bồ đề. Còn cô Hòa trước kia cô không biết thiền là gì, nhưng khi nhận sứ mệnh đi cứu nhân độ thế, cô đã trở thành một người khác, cô như sống lại kiếp trước là một bậc chân tu chứng đắc một quả vị rất cao nào đó nên cô thiền rất nhiều, và thiền chính là nguồn sống, là con đường dẫn cô vào thế giới linh thiêng. Tôi viết ra vậy để cho các cháu con cô và những đệ tử của cô biết mà yên tâm”
ĐÔNG LA
|
Kính Hòa, phóng viên RFA, ngày 6-5-2014 viết bài “Sự chính danh của đảng cộng sản?”, có đoạn:
“Một hành động gây hấn nữa của Trung quốc lại được ghi nhận, đó là dàn khoan biển của nước này xâm nhập vùng đặc quyền kinh tế của Việt nam. Trong khi đó các báo đảng thường xuyên loan tải những tuyên bố hữu hảo giữa hai đảng, hai chính phủ. Điều này càng ngày càng làm nhiều người Việt nghi ngờ về tính chính danh của chính đảng cộng sản Việt nam…
Bên cạnh đó, ông Nguyễn Phú Trọng, người về nguyên tắc là lãnh đạo tối cao của nước Việt nam không phát biểu gì về chuyện này. Không khó để có thể lần ngược những lời phát biểu của các nhà lãnh đạo Việt nam, thì thấy rằng các quan chức có giữ chức trách gì đó trong chính phủ hay quốc hội thì sẽ thường lên tiếng về những hành động gây hấn của người láng giềng phương Bắc. Còn những người chỉ chuyên trách công việc của đảng cộng sản, bao gồm cả bộ phận tuyên truyền của đảng lại thường hay nói đến sự hữu nghị giữa hai quốc gia Việt Trung. Dường như đó là một sự phân công vậy.
Sự trái khoáy này càng rõ hơn dưới một chế độ lúc nào cũng đề cao sự nhất nguyên, trên dưới như một như chế độ cộng sản”.
Không hiểu sao một kẻ mang danh “phóng viên RFA” mà chữ thì ngu, nghĩa thì dốt và nhân cách lại điêu toa xuyên tạc đến thế! Ngay lúc này, tôi mở tranghttp://www.nhandan.com.vn/, “bộ phận tuyên truyền của đảng”, thì thấy đã đăng một loạt bài trên trang nhất phản đối trung Quốc. Chúng như cái tát vả gãy răng kẻ láo lếu:
Về hai chữ “chính danh” thì không có ai lại hiểu về hai chữ “chính danh” ngu ngốc như kẻ mang danh Kính Hòa như trên! Vậy thế nào là hai chữ chính danh? Muốn hiểu thì phải dựa vào thực tế lịch sử thôi.
Khi phong trào Cần Vương (1885) bị thất bại, Vua Hàm Nghi rồi đến Vua Thành Thái, Vua Duy Tân bị Pháp bắt đi đầy, Liên bang Đông Dương được thành lập ( 17 - 10 - 1887) thì dân ta lại mất nước. Bảo Đại thực chất chỉ là một ông vua bù nhìn, như một quân bài, hết trong tay Phát xít Nhật lại rơi vào tay Pháp, và rồi cuối cùng để mất ngôi vào tay Diệm với hậu thuẫn của Mỹ. Chính vậy, ông Nguyễn Cao Kỳ mới nói: “Việt Cộng gọi chúng tôi là những con rối… Nhưng rồi chính nhân dân Mỹ cũng gọi chúng tôi là những con bù nhìn của người Mỹ”.
Từ thực tế nước mất nhà tan đó, chính Bác Hồ đã thành lập Đảng Cộng Sản Việt Nam (3-2-1930). Trải qua một hành trình dài vô cùng gian khổ, bao máu của các lãnh tụ, nhà cách mạng và những chiến sĩ cộng sản đã đổ, mới có được Cách mạng Tháng 8 và 2- 9 - 45, Bác Hồ đọc Tuyên ngôn Độc lập, khai sinh một nước Việt Nam mới. Đảng Cộng Sản Việt Nam chính danh là lực lượng lãnh đạo đất nước là từ đó.
Nhưng dù có chính danh mà không có chính nghĩa, không vì dân, tất sẽ không được lòng dân. Còn gì có thế lực hơn Ngô Đình Diệm và gia đình, vậy mà đã phải chịu chết dưới tay thuộc cấp của mình. Còn gì mạnh hơn Nguyễn Văn Thiệu với sự hỗ trợ của nửa triệu quân Mỹ vẫn phải trốn chạy nhục nhã. Vì vậy chỉ có ĐCSVN không chỉ có chính danh mà còn có chính nghĩa, từ nhân dân mà ra, đã khai sinh ra đội quân năm 1944 mới có 34 người, đã vì nhân dân mà chiến đấu, nên chỉ trong 34 năm (1945-1979), đã đánh thắng đến 4 cuộc xâm lược.
Tại Tập đoàn cứ điểm Điện Biên Phủ, Chỉ huy trưởng Tướng Đờ Cát khi bị bắt đã phải thú nhận rằng: "Tôi cũng thấy làm vinh dự được làm tù binh của một quân đội như quân đội Việt Nam". 1993, Tổng thống Pháp F. Mitterrand đã lên thăm Điện Biên Phủ, xin phép được xây dựng một đài tưởng niệm lính Pháp tử trận. Ông M.Claode Vignes (khách du lịch Pháp) nói: “Chỉ cần nhìn đài tưởng niệm binh sỹ pháp ở Điện Biên Phủ thì đủ thấy sự khoan dung to lớn của nhân dân Việt Nam”. Tướng Bi-gia, nguyên Bộ trưởng Quốc phòng Pháp, là trung tá sĩ quan dù ở Điện Biên Phủ, từng viết: “Ngày 28-6-1994: tôi đã trở lại Điện Biên Phủ… Tôi đã đến đài kỷ niệm… Những quân nhân Pháp ở Điện Biên Phủ trở về Pháp mà không có được một ai đón chào, còn ở trên mảnh đất Việt Nam này lại có một đài kỷ niệm tưởng nhớ họ”.
Trong cuộc Kháng chiến chống Mỹ, chiến công hiển hách nhất đó là việc chúng ta đã chiến thắng các cuộc tấn công dồn dập bằng máy bay B-52 ném bom rải thảm huỷ diệt xuống Hà Nội cuối năm 1972, một trận Điện Biên Phủ trên không. Chúng ta đã chiến thắng không chỉ bằng ý chí, bằng máu mà còn bằng cả trí thông minh tuyệt vời trongmột cuộc đối đầu đỉnh cao mà báo chí Mỹ gọi là cuộc "Chiến tranh điện tử”.
Với tinh thần của Bác Hồ: “Chúng tôi không muốn trở thành người chiến thắng. Chúng tôi chỉ muốn Mỹ cút đi! Gút-bai!”; “Chúng ta căm thù Đế quốc Mỹ xâm lược nhưng không được căm thù nhân dân Mỹ”, sau ngày toàn thắng, chúng ta lại có được một thành tựu ngoại giao quan trọng, mở ra một thời kỳ mới dựng xây đất nước, nước ta trở thành như một câu thơ của tôi: “Một đất nước đến kẻ thù cũng đem lòng yêu mến”
Cựu TT Clinton, sau tuyên bố thiết lập bang giao đầy đủ với Việt Nam, ông đã cùng vợ con thăm Việt Nam, từng nói: “Việt Nam là đất nước có vị trí đặc biệt trong trái tim tôi”.
Cựu TT Bush, cũng đã nói về VN: "You’ve got a friend in America". Về phía VNCH, Tướng Nguyễn Cao Kỳ, cựu Phó Tổng thống, cũng đã vượt qua mặc cảm của một kẻ bại trận, trốn chạy, đã nói khi trở lại SG, nay mang tên TP Hồ Chí Minh: "quay lại dĩ vãng và uất hận thì chỉ là chuyện của cá nhân mỗi người”. Một trí thức tiêu biểu nhất của tinh thần hòa hợp, cố GS Vật lý Trần Chung Ngọc, từng viết: “Tôi ở phe thua trận, nhưng chiến thắng Điện Biên Phủ, cũng như ngày 30/4/1975, đã mang đến cho tôi một niềm hãnh diện được làm một người Việt Nam”.
Vậy mà đến giờ còn có kẻ bàn chuyện chính danh ngu ngốc như Kính Hòa!
Chưa hết, tay này còn viết:
“sự không bình thường này rất dễ hiểu là đã gây nhiều nghi hoặc về sự cam kết bảo vệ dân tộc và quốc gia của đảng cộng sản. Ông Hà Sĩ Phu, một trí thức bất đồng chính kiến là một trong những người nghi ngờ đó. Ông nói:
“Trung quốc muốn chiếm Việt nam theo kiểu tằm ăn dâu, một cách hòa bình, không tốn vũ khí thì nó phải luôn giữ cho Việt nam ở chế độ cộng sản, vì chỉ có ở chế độ cộng sản thì mới có cái kiểu hai đảng làm việc với nhau, nhượng bộ quyền lợi với nhau còn nhân dân thì chả có vai trò gì”.
Với tôi, Hà Sĩ Phu điển hình là lão già tôi cao, trí thấp. Nhớ lại chuyện ông ta bàn về ý thức của Chủ nghĩa Mác lại mang từ tính của nam châm ra bàn thì dốt hết chỗ nói, là Hà Loạn Phu chứ Sĩ Phu cái gì!
Quan hệ với Trung Quốc là một bài toán nan giải nhất của đất nước chúng ta. Trong quá khứ, chúng ta từng nhận viện trợ từ Trung Quốc rất nhiều, nhưng ta đã không chỉ một lần vượt qua những toán tính thâm hiểm của họ. Như việc chúng ta quyết tâm giải phóng Miền Nam, thống nhất đất nước; chúng ta không vào liên minh với Trung Quốc để chống Liên Xô; chúng ta xóa bỏ được sự thống trị về kinh tế phía Nam của ba Tàu Chợ Lớn; để giữ vững được lập trường và nền độc lập của mình, chúng ta đã phải trả giá bằng cuộc chiến Biên giới 1979 ở hai đầu đất nước. Cuối cùng, chúng ta đã chiến thắng, không chỉ về quân sự mà cả ngoại giao. Một nước Cămpuchia mới ra đời, dưới sự giúp đỡ của Việt nam và thân thiện với Việt Nam. Quan hệ với Trung Quốc sau 10 năm cũng gương vỡ lại lành.
Lịch sử là thế, sự thật là thế, chứ đâu có chuyện suy nghĩ thiển cận như ông Hà Sĩ Phu: “Trung quốc muốn chiếm Việt nam theo kiểu tằm ăn dâu, một cách hòa bình, không tốn vũ khí thì nó phải luôn giữ cho Việt nam ở chế độ cộng sản”!
***
Chiến tranh là điều tối kỵ, mạnh như Mỹ mà sau Việt Nam, dây vào Apganixtan, Pakistan, Irắc, cũng bị sa lầy khốn khổ khốn nạn. Từng có thống kê, sau tham chiến, cứ trung bình 17 tiếng lại có 1 lính Mỹ tự tử.
Quan hệ của nước ta với Trung Quốc là quan hệ phức tạp từ ngàn đời, ngay cả những lúc Bác Hồ trước đây và những nhà lãnh đạo ngày nay luôn tuyên bố những lời thân thiện hữu nghị nhất. Đó là tình cảm thực của chúng ta vì nước ta là láng giềng nhỏ yếu hơn. Nhưng như thế không có nghĩa là ta để Trung Quốc như “tằm ăn dâu”. Đến nay, ngoài việc phía VNCH để mất Hoàng Sa, Việt Nam ta luôn chiến thắng trong quan hệ với Trung Quốc, dù rằng về cục bộ, không ít chuyện chúng ta bị hớ. Các nhà lãnh đạo cần phải tỉnh táo rà soát lại mọi chuyện. Hiện tại, để giải quyết chuyện giàn khoan lấn chiếm, chúng ta cần học tập cha ông. Cần tăng cường phòng thủ, cần tập trung lực lượng tinh nhuệ nhất ở những nơi xung yếu nhất. Nhưng phải kiềm chế, chỉ nổ súng khi họ vượt quá giới hạn. Còn lơ là phòng thủ, chuyện đại sự quốc gia lại ứng xử theo kiểu anh hùng rơm như những kẻ sĩ diện hão thì không gì nguy hiểm cho bằng. Mới là xung đột cục bộ, chuyện ai nói, cấp nào nói, nói cái gì cần phải tính toán, cân nhắc hết sức kỹ lưỡng. Cần có cái nhìn đại cục, nhìn xa trông rộng, lợi ích quốc gia là trên hết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.