Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2019

Toàn văn bức thư tuyệt mệnh của Tổng thư ký Hội nhà văn Liên Xô A.Fadeev gửi Ban chấp hành Trung ương đảng Cộng sản Liên Xô

Toàn văn bức thư tuyệt mệnh của Tổng thư ký Hội nhà văn Liên Xô A.Fadeev gửi Ban chấp hành Trung ương đảng Cộng sản Liên Xô

28-6-2019
13.05.1956. Peredenkino.
Tôi không thấy cơ hội để tiếp tục sống. Nghệ thuật mà tôi hiến dâng cả cuộc đời mình đã bị vùi dập bởi tầng lớp lãnh đạo vô học và tự mãn của Đảng. Giờ đây, mọi việc không thể cứu vãn được nữa. Những cán bộ văn nghệ xuất sắc, trong đó có những tài năng mà dưới thời Nga hoàng không dám mơ ước. Họ đã bị hủy diệt, bị ám hại dưới bàn tay tội ác của giới quyền lực. Những tài năng kiệt xuất của văn học đã ra đi ở lứa tuổi rất trẻ. Số còn lại không nhiều, có khả năng tạo nên được những giá trị thực sự, cũng bị chết trong độ tuổi 40-50.
Văn chương – Điều thánh thiện trong những điều thánh thiện – bị đem ra cho những kẻ quan liêu, những phần tử lạc hậu nhất băm vằm, thóa mạ từ trên các diễn đàn ”cao quí” như: Đại hội đại biểu toàn Moskow hay đại hội Đảng lần thứ XX. Ở đây, vang lên khẩu hiệu “Xiết cổ văn chương lại!”. Đó chính là cách mà người ta định ”sửa chữa” tình thế. Nó đã gây nên sự phẫn uất, tức giận. Một nhóm những kẻ gà mờ được thành lập, trong đó cũng có một số người trung thực nhưng bị lâm vào một tình trạng o ép nên không dám mở mồm nói lên sự thật. Những kết luận được họ đưa ra hoàn toàn đi ngược lại tư tưởng của Lênin hoặc bắt nguồn từ thói quen quan liêu, kèm theo những lời đe dọa và ”dùi cui”.
Thế hệ của tôi bước vào văn đàn dưới thời Lênin với bao tình cảm tự do, cởi mở dạt dào! Biết bao sức lực trong tâm hồn! Bao tác phẩm tuyệt vời được sinh ra và chúng tôi còn có thể sáng tác nhiều hơn thế nữa!
Nhưng sau cái chết của Lênin, người ta đã hạ nhục chúng tôi như đám trẻ ranh. Người ta đã hủy diệt, đe dọa chúng tôi và khoác cho việc làm này một cái tên “Tính đảng”. Giờ đây, khi mọi sự nếu có thể được sửa chữa thì lại bộc lộ ra sự thô lậu, vô học, kiêu căng hợm hĩnh với liều lượng đáng phẫn nộ của những kẻ được cho là phải thực hiện công việc chỉnh đốn này.
Văn học được trao vào tay của những kẻ bất tài, nhỏ mọn, có tính thù dai. Chỉ còn lại một số rất ít ỏi văn sĩ giữ được trong tâm hồn ngọn lửa thiêng, nhưng lại trong tình trạng bị cô lập hoặc tuổi tác đã gần đất xa trời. Hoàn toàn không có một chút động lực nào trong tâm hồn để sáng tạo…
Từ năm mười sáu tuổi, tôi đã gắn bó với Đảng, với giai cấp Công – Nông, được trời ban cho tài năng nổi trội để thực hiện những sáng tác to lớn vì Chủ nghĩa Cộng Sản. Tâm hồn tôi tràn đầy những ý tưởng và tình cảm cao cả mà chỉ có thể có được dưới ảnh hưởng của cuộc sống đất nước trong mối liên hệ với những tư tưởng tuyệt vời của chủ nghĩa Cộng Sản.
Nhưng, người ta đã biến tôi thành một con ngựa thồ hàng, cả đời phải lê bước dưới sức nặng của những kẻ bất tài nhưng quyền lực vô biên, để thực hiện vô số những việc làm quan liêu mà bất cứ ai cũng có thể làm được. Thậm chí, cho đến ngày hôm nay, khi tính sổ cuộc đời mình, tôi thật không thể chịu đựng nổi khi nhớ lại khối lượng những việc được giao, những lời an ủi, khiển trách, hay chỉ đơn giản là sai lầm về vấn đề ý thức hệ… đã trút xuống đầu tôi. Nhân dân tuyệt vời hoàn toàn có quyền tự hào vì sự trung thực cũng như khiêm tốn của tài năng cộng sản sâu sắc trong tôi.
Văn học – thành quả cao nhất của chế độ mới – bị hạ nhục, truy sát và chà đạp. Sự tự mãn của những kẻ giàu nhờ học thuyết vĩ đại của Lênin đã khiến tôi mất hết niềm tin vào họ, cho dù họ thề thốt sùng bái học thuyết này. Chỉ có thể chờ đợi những điều tồi tệ hơn từ đám người này, còn tệ hơn cả Stalin bởi vì ông ta còn có học vấn, còn bọn này chỉ là một lũ mặt nạc đóm dày.
Cuộc sống của tôi với tư cách một nhà văn đã mất hết ý nghĩa. Tôi thấy vô cùng sung sướng được giải thoát khỏi sự tồn tại ô nhục này, nơi mà chỉ có sự dối trá, hèn mạt và vu khống đổ xuống đầu. Tôi ra đi.
Hy vọng cuối cùng của tôi chỉ là bộc lộ những điều này cho những người đang điều hành quốc gia. Song, suốt ba năm trời, mặc cho những lời thỉnh cầu của tôi, họ thậm chí không thể tiếp tôi.
Tôi mong được an nghỉ bên cạnh mẹ tôi.
A.Fadeev. 13.05.1956
(Theo hồ sơ mật vừa được bạch hóa “Stalin và giới văn sỹ” – Vũ Tuấn Hoàng chuyển ngữ).

Đăng ký lập trường – Giấy báo nhập lò!

Đăng ký lập trường – Giấy báo nhập lò!

30-6-2019
Thời Trương Mình Tuấn làm bộ trưởng 4T, giang hồ cầm bút gọi hắn là “sát thủ báo chí” (như Lê Văn Luyện sát thủ tiệm vàng).
Tuấn còn được giao làm Phó Ban tuyên giáo Trung ương. Chưa có bộ trưởng tiền nhiệm nào được đảng và chính phủ tin yêu như vậy, nên Tuấn hai tay cầm song kiếm hợp bích hý hửng chém gió vù vù như động cơ phản lực.
Một tay kiếm doạ tư tưởng nhà báo chớ có diễn biến. Tay kia vung kiếm doạ chặt các cây bút dám đụng nhóm lợi ích (như TBT báo Người Cao Tuổi – Kim Quốc Hoa).
Tuấn “đăng ký lập trường” với Đảng và “nhát ma quần chúng” bằng cách chủ biên cuốn sách “Chống “tự diễn biến, “tự chuyển hoá” về tư tưởng trong cán bộ, đảng viên hiện nay”.
Nhưng “lập trường đăng ký” trung thành với đảng đã không che giấu được bàn tay nhám nhúa của Tuấn cùng đồng bọn cướp của dân 8.000 tỷ đồng qua vụ Mobifone mua AVG.
Cuốn sách “đăng ký lập trường” trở thành điềm báo cho “giấy gọi nhập lò” với Tuấn”. Thành ra, tôi bỗng lo cho Lê Thanh Hải, khi được hỏi trách nhiệm với Kl TT đất Thủ Thiêm thì nói “anh về hưu có biết gì mà nói”.
Nhưng lúc được Nguyễn Thiện Nhân mời phát biểu trong Hội nghị học tập làm theo gương Bác Hồ, anh hý hửng “đăng ký lập trường” y như anh Tuấn.
Anh Tuấn tiến sĩ xưng công khai đăng ký lập trường bằng sách 400 trang, mà không che được tội làm thất thoát 8.000 tỷ đồng. Còn anh 2 Nhựt có bằng PTS tại chức mà giấu chỉ đăng ký lập trường bằng miệng đọc 1.200 chữ thì không đủ linh ứng để che được 26.000 tỷ đồng thất thoát khi giao đất cho nhóm lợi ích ở Thủ Thiêm. Anh có nhiều điềm báo mà anh mau quên.
Khi Đinh La Thăng vô kế nhiệm anh và Võ Văn Thưởng ra Bắc, anh hả họng khóc hồn nhiên trước ống kính báo chí, tôi thấy đó là điềm xui rồi. Đinh La Thăng bị bắt là điềm báo bí thư thành ủy cũng vô lò bình thường.
Tài, Tín, Kiệt, Út bị bắt vì bán đất vị trí ‘hót’ Quận 1, thì tôi viết bài phong thủy White House, Dinh Độc lập, Toà Đô chánh. Trong đó, anh và 2 Quân duyệt chủ trương công trình đường đi bộ Nguyễn Huệ, phá bỏ hồ nước (Lê Lợi – Nguyễn Huệ), là hồ chắn phong thủy của cho cửa chính trụ sở UBND Thành phố. Sau đó, UBND Thành phố cho xây lại hồ phun nước tại vị trí cũ. Nhưng hồ phun nước này là phong thủy của lứa lãnh đạo bán đất vàng Quận 1. Còn phong thủy nào che chắn cho lứa lãnh đạo bán đất vàng ở Thủ Thiêm?
Thiện nhân, thiện tai!

Thư con gái gửi bố tử tù Đặng Văn Hiến

Thư con gái gửi bố tử tù Đặng Văn Hiến

30-6-2019
Nhung là con gái lớn của Đặng Văn Hiến. Ước mơ của cô gái mới lớn đổ vỡ sau ngày bố bị bắt. Nhung không dám nghĩ đến điều gì khác ngoài làm quen với công việc làm vườn của bố và chăm sóc mẹ và em trai 5 tuổi.
Dưới đây là toàn bộ thư của Nhung viết gửi bố Hiến đang bị tạm giam tại Trại tạm giam Công an tỉnh Đắk Nông.
Hãy chia sẻ với Nhung bằng cách gửi bức thư này đến bạn bè của mình.
——-
Bố yêu của con,
Kể từ ngày bố xa gia đình đến nay đã được 2 năm 8 tháng rồi. Bố à, đã từ rất lâu rồi con không thể gọi tiếng bố hàng ngày cũng không còn được bố nhắc nhở con gái ăn uống đầy đủ nữa.
Bố luôn là cánh tay lớn để che chở cho con. Khi còn nhỏ, con đã rất buồn khi bố mẹ để con lại cho ông bà và chú thím. Khi đó con chỉ mới 7 tuổi. Con cứ nói là bố mẹ đi “Niềm Nam”. Con còn chẳng biết cái “Niềm Nam” ấy là bao xa, trông như thế nào cả. Đã có rất nhiều lần con đi chơi trong xóm, vì mãi chơi không biết về người ta trêu đùa con là “bố mày đi Niềm Nam về rồi kìa. Nhung về nhà đi”. Con đã vui mừng, bỏ chơi để chạy thật nhanh về nhà nhưng không thấy bố đâu cả.
Ở xa, bố mẹ hay điện về cho con nhưng con vẫn tủi thân. Bố biết không cứ mỗi lần bố mẹ về thăm con thì con vui lắm. Con không muốn xa vòng tay yêu thương ấm áp của bố mẹ . Mỗi lần bố mẹ rời đi con chỉ biết ngồi khóc một mình.
Mùa hè năm con 12 tuổi, ông nội đưa con vào chơi với bố mẹ. Con vui lắm vì sắp được gặp bố mẹ. Đó là bước chân đầu tiên của con vào “Niềm Nam” nên con rất háo hức. Đó cũng là quãng đường rất xa, đi cả 2 ngày 2 đêm con mới vào tới nơi. Đến nơi, gặp bố mà con cứ hỏi mẹ đâu, bố nói với con là nhà mình vẫn còn xa lắm, rồi chở con về qua con đường dài, rất vất vả, mưa trơn, lầy lội.
Con đã nghĩ sao bố mẹ có thể đi được con đường khó như vậy. Nhà mình ở nơi hoang vắng, ít người đi lại, nhìn bốn phương trời heo hút đều là cây cối. Cuộc sống lúc đó thật là vất vả nhưng bố luôn là bờ vai vững chắc nhất cho mẹ và con.
Con đã xa bố mẹ suốt 11 năm tuổi thơ. Cuối cùng thì con cũng được sống gần với bố mẹ khi con học lớp 11. Nói là gần nhưng thật ra trường học thì xa nhà nên con phải ở trọ chỉ cuối tuần con mới về với bố mẹ và em.
Dù vậy, con đã đạt được ước mơ là được sống với có bố mẹ, như bao người khác. Nhưng mà niềm vui đó không được bao lâu thì bố lại hy sinh bản thân vì gia đình, vì miếng cơm manh áo, vì mảnh đất mà bố đã đổ biết bao mồ hôi, công sức. Từ khi diễn ra cuộc tranh chấp đất đai giữa Công ty Long sơn và người dân. Công ty cứ lấn chiếm đất, ủi không biết bao nhiêu cây cối của người dân. Bố đã rất búc xúc và kìm nén nhiều lần. Con biết nhiều lần bố bị đánh mà vẫn không từ bỏ mảnh đất này.
Con sững sờ khi nghe tin bố cầm súng bắn chết ba người. Tất cả mọi thứ đều tuyệt vọng. Bố dự định là con sẽ đi Nhật Bản để làm việc như ước mơ của con. Ấy thế mà chỉ trong chốc lát mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Lúc còn đi học, con đã hứa với bố là sẽ đi học để sau này kiếm nhiều tiền để nhà mình không phải ở mảnh đất hoang vu này nữa.
Lúc bố gặp chuyện, con đã không hiểu. Con đã trách móc bố là tại sao bố lại bắn chết người. Từ trước giờ, bố không ngại đường xa, không quản khó nhọc để cứu người. Bất cứ ai bị thương hay ốm đau, bố đều tận tình giúp đỡ.
Vậy tại sao bố bắn chết người như thế? Con đã âm thầm trách bố nhiều lắm chỉ đến khi con nghe được đầu đuôi câu chuyện. Bố đã rất ức chế khi họ sàn ủi vườn điều mà bố đã vun trồng bấy lâu nay. Họ ngang nhiên tới phá hoại với lực lượng vũ trang rất đông. Họ đã ủi vườn cây của gia đình mình tới hai lần nên bố mới làm như vậy.
Con đã không còn trách bố nữa mà con thấy thương bố nhiều hơn. Con rất tự hào về bố. Con vẫn tự cho rằng bố là người anh hùng của lòng con bố ạ.
Từ ngày bố gặp chuyện, biết bao là khó khăn đến với gia đình mình, biết bao là cơ cực đến với con. Con chưa một ngày lam lũ làm việc vườn, mẹ thì bị bệnh nên ốm yếu mà em con thì còn rất nhỏ.
Con rất bối rối không biết làm mọi việc sao cho đúng. Cây cối bố đã trồng, con chỉ biết chăm bón rồi thu hoạch. Con chỉ biết làm trong nỗi lo sợ không biết con có đủ sức chăm sóc mẹ và em hay không. Nhưng dần con đã thích nghi được cuộc sống hiện tại.
Hiện giờ, gia đình mình mỗi người một phương rồi. Con chỉ được gặp bố mỗi tháng một lần trong 30 phút ngắn ngủi mà thôi. Thời gian đó trôi qua rất nhanh bố à.
Cứ mỗi lần thăm bố là con lại muốn ngã vào lòng bố, ôm bố. Con sẽ hỏi “bố ơi bố có khoẻ không? Bố ăn uống thế nào có tốt không?”, rồi bố đưa tay xoa đầu con như lúc con còn nhỏ vậy.
Bố đã rất vất vả và chịu nhiều áp lực. Bố đã hai lần bị tuyên án tử hình. Con rất lo sợ sẽ mất bố. Nhưng giờ đây, bố đang được Chủ tịch nước đề nghị xem xét lại án tử của bố. Vậy là con vẫn còn động lực để cố gắng. Bố được rất nhiều người ủng hộ và quan tâm tới bố, không chỉ riêng trong nước mà ngoài nước họ cũng ủng hộ bố.
Bố à, bố là một người rất dũng cảm hi sinh vì mọi thứ. Bố chấp nhận đánh đổi tất cả để gia đình có được cuộc sống tốt hơn. Con cũng đã mạnh mẽ hơn, đôi chân bé nhỏ của con đã vững vàng hơn. Con sẽ làm tròn trách nhiệm của một người con, một người chị mạnh mẽ để vượt qua tất cả khó khăn. Bố đã mang tới cho con biết bao là nỗi nhớ, biết bao là tủi hờn nhưng chính vì điều đó đã giúp con khôn lớn, nghị lực và kiên cường hơn trong cuộc sống.
Tất cả mọi người luôn mong chờ phép màu sẽ đến với bố. Con luôn hy vọng bố có cơ hội được trở về mảnh đất của gia đình mình. Bố sớm trở về quê nhà ở Lạng Sơn. Ở nhà con sẽ luôn luôn cầu nguyện cho bố mạnh khoẻ và bình an. Bố yên tâm và phấn chấn không được nghĩ tiêu cực để cho con còn có hi vọng bố vẫn luôn che chở cho con bố nhé. Con yêu bố thương bố nhiều lắm giống như bố không ngừng yêu thương con. Bố luôn luôn là một tấm gương cho con và em. Mong bố sớm về đoàn tụ với nhà mình.
Tâm thư con Nhung gửi bố Hiến.

Trump cúi đầu trước những yêu sách về Huawei của Tập Cận Bình ở G20

Trump cúi đầu trước những yêu sách về Huawei của Tập Cận Bình ở G20

Tác giả: Gordon G. Chang
Dịch giả: Mai V. Phạm
29-6-2019
Lời dịch giả: Đầu tháng 6/2019, bà Christine Lagarde, Tổng Giám đốc Quỹ Tiền tệ Quốc tế(IMF) đã cảnh báo những biện pháp đáp trả thuế quan giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc sẽ kìm hãm tốc độ tăng trưởng của hai nước, cũng như kinh tế toàn cầu. IMF đã kêu gọi Hoa Kỳ và Trung Quốc chấm dứt “cuộc chiến thương mại” sau khi tính toán rằng, cuộc chiến “ăn miếng trả miếng” sẽ khiến kinh tế thế giới mất khoảng 455 tỷ Mỹ kim.
Một số người Việt vì thiếu hiểu biết tưởng rằng chính sách áp thuế của Trump với Trung Quốc giống như việc Trump dùng “tên lửa” bắn vào Trung Quốc, rằng Trung Quốc sẽ đại bại. Chỉ cần có chút kiến thức kinh tế cơ bản cũng nhận ra rằng, nạn nhân lãnh đủ thiệt hạicủa “trade war” chính là các doanh nghiệp và người tiêu dùng của hai nước, đặc biệt người nghèo.
TT Mỹ Donald Trump và Chủ tịch nước TQ Tập Cận Bình. Nguồn: Reuters
Trong cuộc họp báo G20 tại Osaka vào hôm thứ Bảy, Tổng thống Donald Trump cho biết, Hoa Kỳ sẽ nối lại việc bán sản phẩm cho Huawei Technologies, nhà sản xuất thiết bị viễn thông hàng đầu Trung Quốc.
Bộ Thương mại Hoa Kỳ đã đưa Huawei, nhà sản xuất thiết bị viễn thông lớn nhất thế giới, vào Danh sách Đen (Entity List – Đây là danh sách của Bộ Thương mại Hoa Kỳ bao gồm các cá nhân, công ty và tổ chức bị nghi ngờ có khả năng gây hại tới an ninh quốc gia Hoa Kỳ). Do đó, nếu không có sự chấp thuận trước của Cục Công nghiệp và An ninh, thì không một công ty nào của Hoa Kỳ có thể bán hoặc cấp phép cho các sản phẩm và công nghệ của Huawei, vốn được quy định bởi Cơ quan Quản lý Xuất khẩu Hoa Kỳ.
Trong vài tuần gần đây, Bắc Kinh đã yêu cầu chính quyền Trump rút lại quyết định đó. Hôm thứ Năm, báo Wall Street Journal tường thuật rằng, việc rút Huawei ra khỏi danh sách đen là một trong ba điều kiện tiên quyết chính của một thỏa thuận thương mại. Hai yêu cầu khác là dỡ bỏ thuế quan mà Trump đã áp đặt theo Mục 301 của Đạo luật Thương mại năm 1974 và chấm dứt những nỗ lực yêu cầu Trung Quốc mua hàng hóa của Mỹ vượt quá những gì đã thỏa thuận vào tháng 12/2018.
Các công ty Mỹ đã bắt đầu tuân thủ lệnh cấm của chính phủ, nhưng Intel, Qualcomm và các nhà cung cấp con chip khác đã vận động chính quyền Trump giảm bớt lệnh cấm đối với Huawei, điều mà các quan chức Mỹ tin rằng có thể đe dọa đến an ninh quốc gia Mỹ. Nhằm ngăn chặn gián điệp Trung Quốc, Washington đang nỗ lực thuyết phục các đồng minh không cài đặt thiết bị của Huawei trong các mạng viễn thông 5G sắp được xây dựng.
Tuy nhiên, Trump đã xóa bỏ những nỗ lực này vào thứ Bảy, bằng cách cho thấy việc đưa Huawei vào danh sách cấm chỉ là một chiến thuật nhằm đạt được lợi thế trong cuộc đàm phán thương mại với Trung Quốc.
Khi trả lời câu hỏi của phóng viên tại cuộc họp báo ở Osaka, Trump từ chối xác nhận rằng, ông sẽ đưa Huawei ra khỏi danh sách cấm và đề cập đến một cuộc họp vào Chủ nhật hoặc thứ Ba về vấn đề này. Tuy nhiên, chính Tổng thống Trump đã nói rõ lúc đầu rằng, chính phủ của ông sẽ bán các dòng sản phẩm công nghệ cao cho Huawei.
Hành vi nhượng bộ Huawei này của Trump cũng tương tự với việc hoãn trừng phạt với ZTE – nhà sản xuất thiết bị viễn thông lớn của Trung Quốc. Trump mô tả hành động đưa ZTE ra khỏi danh sách cấm là một “thỉnh cầu cá nhân” dành cho Tập Cận Bình.
Trong những bình luận ban đầu của mình tại cuộc họp báo ở Osaka, Trump nói rằng, vấn đề của Huawei sẽ được quyết định vào cuối cuộc đàm phán thương mại. Dường như quyết định này có liên quan đến những nỗ lực của chính phủ Hoa Kỳ hồi tháng trước, nhằm ngăn cản Huawei bán thiết bị viễn thông cho các nhà điều hành mạng và liên quan đến việc truy tố hình sự của Bộ Tư pháp đối với bà Mạnh Vạn Châu, CEO của Huawei. Hoa Kỳ đã đệ trình yêu cầu dẫn độ bà Mạnh, người hiện đang bị giam giữ tại Vancouver.
Trump cũng cho biết ông sẽ không áp dụng bất kỳ mức thuế bổ sung nào đối với hàng hóa Trung Quốc. Trước đây, ông từng đe dọa sẽ đánh thuế thêm 325 tỷ đô la vào các sản phẩm Trung Quốc.
Thêm vào đó, Trump nói rằng các cuộc đàm phán thương mại sẽ tiếp tục diễn ra và Trung Quốc đã bắt đầu đồng ý mua các sản phẩm nông nghiệp của Mỹ.
Nói tóm lại, những hành động của Trump, như ông ta đã nêu chi tiết tại cuộc họp báo ở Osaka, không có gì bất thường. Rõ ràng đó là dỡ bỏ các hành động nhằm tăng cường an ninh quốc gia, để đổi lấy việc Trung Quốc mua sản phẩm chính của Mỹ.
Tổng thống Mỹ có thể nói ông ta không làm như vậy. Nhưng quá rõ ràng rằng Tập Cận Bình vừa cho cả thế giới thấy ai là ông chủ thực sự, bằng cách buộc người đồng cấp của mình phải đáp ứng các yêu cầu được công bố rộng rãi của Tập.
Dường như Trump vừa đầu hàng Trung Quốc.

Thân phận của từ “lon”

Thân phận của từ “lon”

29-6-2019
“Cục Văn hóa cơ sở (Bộ Văn hóa – Thể thao – Du lịch) vừa có công văn gửi các địa phương yêu cầu chấn chỉnh hoạt động quảng cáo sản phẩm Coca Cola. Bà Ninh Thị Thu Hương, Cục trưởng Cục Văn hóa cơ sở cho rằng: “Cụm từ “lon Việt Nam” trong cụm từ “Mở lon Việt Nam” là không có nghĩa. Trong tiếng Việt không có từ lon Việt Nam. Chưa kể bản thân chữ lon đặt cạnh cái khác là rất phản cảm và thiếu văn hóa, thiếu thẩm mỹ. Ví dụ như có thể thêm mũ thêm rất nhiều thứ. Nó mà ở các phương tiện quảng cáo ngoài trời, có nhiều tình huống có thể thêm mũ thêm dấu vào từ đó. Vì vậy nó rất là rất khủng khiếp nếu chữ đó nó chềnh ềnh ra trên biển quảng cáo ngoài trời”. (Hết trích).
Đang tập trung làm cho xong công trình giải huyền thoại, nhưng vụ cái lon này đã làm tôi… mất tập trung. Đành tái khởi động chàng Phây đang ngủ yên cả tuần nay vậy. Vì đây là vấn đề văn hóa, không ít thì nhiều cũng phục vụ cho công trình.
Vậy là sau cái vụ dân mạng soi lon của em Ngọc Trinh trên sàn Cannes 2019, các vị thần thánh trên cao đã phải sùi bọt mép như bị động kinh chỉ vì cái “lon” đúng là “rất là rất khủng khiếp”!
Biếm họa của LAP
Tra từ điển thấy “lon” là một danh từ thuần Việt: 1) thú rừng cùng họ với cầy móc cua, nhưng nhỏ hơn. 2) hộp đựng sữa hoặc nước giải khát, thường bằng kim loại: lon gạo, lon bia, lon nước ngọt,… 3) (Phương ngữ) bơ: đong mấy lon gạo nếp, nấu ba lon gạo. 4) vại nhỏ, chậu nhỏ bằng sành: lon nước gạo, nén một lon cà, 5) (Khẩu ngữ) phù hiệu quân hàm (của quân đội một số nước): đeo lon đại uý…
Nếu chỉ có vậy thì bản thân từ “lon” không có gì “khủng khiếp” đến mức gây động kinh cho giới trên trước phải sùi bọt mép. Lỗi bởi từ “lon”, nếu thêm cái mũ và dấu huyền, thì chuyện quảng cáo “Mở lon Việt Nam” khác nào “Mở lon Ngọc Trinh” chềnh ềnh ra đấy? Chẳng phải các bậc thánh thần gọi cái lon Ngọc Trinh là “thể diện quốc gia” hay sao?
Ngẫm thấy cái Cục của chị Ninh phải ra quyết định cấm quảng cáo “Mở lon Việt Nam” là đúng! Thậm chí từ nay nên quét sạch từ “lon” ra khỏi kho từ vựng Việt Nam luôn cho đảm bảo thuần phong mỹ tục. Thuần phong mỹ tục là vấn đề văn hóa. Các nhà Việt ngữ học từng phán, cái gì thuần Việt là phàm tục, vô văn hóa, còn Hán thì mới là văn hóa đấy sao? Nếu Coca Cola quảng cáo “Mở âm hộ Việt Nam” thì có hay và đẹp hơn không? Tôi đảm bảo mọi người sẽ không thấy “rất là rất khủng khiếp” mà còn thi nhau hớp, đớp, uống một cách say sưa điên đảo nữa đấy chứ!
Nhiều người cho chị Ninh có suy nghĩ bệnh hoạn rồi lấy cái đầu ta suy ra đầu người, chứ tôi thì rất “thấu cảm”.
Nhớ hồi nhỏ ở quê tôi, đàn bà hay ra bờ rào trật quần ngồi đái. Tôi thấy lạ đứng nhìn. Mẹ tôi mắng: “Coi chừng nó cắn chết!” Cái đầu tôi đã từng nghĩ lon của đàn bà là cái gì đó “rất là rất khủng khiếp”. Suốt thời gian học phổ thông, đi bộ đội rồi vào đại học, tôi không dám gần gái vì sợ lon hơn sợ cọp. Mãi đến khi lấy vợ mới hết sợ. Thú thực là lần đầu bị lon cắn thấy ghê ghê, nhưng sau đó thì nó càng cắn càng thấy thích!
Có thể chị Ninh không ở hoàn cảnh bị giáo dục như tôi. Nhưng có lẽ chị đã nghe một chuyện “rất là rất khủng khiếp” của dân gian nên đã ám thị nặng như tôi đã ám thị.
Chuyện kể rằng, tại một làng nọ có một con cọp rất hung dữ hay xuống làng ăn thịt súc vật và thịt người. Một đêm, đôi vợ chồng nọ đang ân ái với nhau. Bỗng cánh cửa bật ra. Cô vợ bảo anh chồng hãy dừng lại và ra đóng cửa, vì nhỡ cọp ăn thịt cả hai vợ chồng. Anh chồng đang sướng không chịu buông. Cô vợ một hai nài nỉ: “Anh ơi, em sợ cọp lắm!”. Anh chồng tức quá văng: “Sợ cái con kẹc!”. Không ngờ lúc đó con cọp đang rình mồi, nghe anh chồng nói vậy thì hoảng hốt. Nó nghĩ lẽ nào ở đây có một con đáng sợ đến khủng khiếp hơn nó? Vậy là để chọn sự an toàn, nó cong đuôi chạy về rừng.
Chạy giữa đường nó gặp một bà lão. Đang đói, nó định vồ bà lão ăn thịt. Bà lão co rúm lại. Nhưng nó chợt nghĩ, trước khi ăn thịt bà lão, hãy hỏi cho ra nhẽ. “Này bà lão, nếu bà nói cho ta biết con kẹc là con gì mà đáng sợ hơn ta thì ta sẽ tha mạng sống cho bà”. Bà nghĩ vài giây và hiểu ra. Bà kéo quần xuống, phơi cái lon chềnh ềnh ra cho con cọp xem.
Con cọp nhìn có vẻ ghê ghê. Bà thọc tay vào lon của mình rồi quệt vào mũi con cọp. Bà nói: “Đấy. Con kẹc là cái con rất là rất khủng khiếp. Nó đâm vào lon của tôi vết thương sâu đến mức hàng chục năm vẫn chưa lành. Nhưng cũng chưa khủng khiếp bằng cái lon của tôi. Vết thương sâu như vậy nhưng vẫn chịu đựng bền bỉ cho đến bây giờ. Bây giờ mà cái lon của tôi nó cắn ai thì chỉ có nhiễm độc mà chết”.
Con cọp vừa nghe vừa nhăn mũi, đến mức sùi bọt mép và tưởng chừng sắp bị động kinh. Nó cong đuôi chạy một hơi vào rừng không dám ngoái cổ lại. Từ đó mỗi lần nghe từ lon là nó nghĩ đến một thứ gì rất độc hại, độc hại đến “rất là rất khủng khiếp”.
Nghe nói từ đó chúa sơn lâm tỏ ra thù địch với cái lon và cũng ra lệnh cấm luôn các động vật hoang dã dùng từ “lon”. Bởi theo chúa sơn lâm, giả sử chữ “lon” mà đội mũ và quệt thêm dấu huyền vào đó thì nó chềnh ềnh ra “rất là rất khủng khiếp”!

Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2019

Vợ chồng Trương Duy Nhất, Nguyễn Bá Thanh và Vũ “nhôm”! (Phần 4)

Vợ chồng Trương Duy Nhất, Nguyễn Bá Thanh và Vũ “nhôm”! (Phần 4)

27-6-2019
Tiếp theo phần 1 — phần 2 và phần 3
Năm 2001, Trương Duy Nhất đã là Trưởng đại diện báo Đại Đoàn kết, Ủy ban Mặt trận đóng tại 25 Phan Bội Châu, Đà Nẵng. Nhưng văn phòng làm việc chính, vẫn trong khuôn viên UBMT Tổ Quốc TP, số 70 Bạch Đằng. 
Cùng năm này, trụ sở Ủy ban Mặt trận sữa chữa, kinh phí gần 700 triệu, Vũ “nhôm” thầu thi công. Tại đây, Nhất và Vũ gặp nhau, kết nghĩa anh em. Cả hai cùng đầu quân dưới “trướng” Nguyễn Bá Thanh.
Rồi công ty I.V.C ra đời như đã nói ở phần 1. Ai cũng biết phần vốn tại I.V.C do Vũ đứng tên, chính là phần của Nguyễn Bá Thanh. Hầu hết công sản Vũ thâu tóm giai đoạn trước năm 2014 là “kinh tài” cho Bá Thanh, Vũ “nhôm” cũng chỉ là đầu sai mà thôi. Nhưng từ trước đến nay, không có bất kỳ văn bản điều tra nào, hay báo chí đề cập đến; điều đó cho, thấy Bá Thanh cao tay đến cỡ nào.
Công ty I.V.C sau này tăng vốn từ 10 tỷ lên đến 50 tỷ, do Vũ “nhôm” làm chủ tịch HĐTV theo Thông báo thay đổi nội dung ĐKKD số 24/TB-CT ngày 26/9/2009. Sau đó, nâng vốn lên lần nữa thành 60 tỷ.
Cuối năm 2011, blog “Một góc nhìn khác” của Trương Duy Nhất tấn công các đối thủ chính trị và ca ngợi Bá Thanh quá lộ liễu. Thêm nữa, “phe nhóm chính trị ” còn làm ngòi bút Trương Duy Nhất “chọc ngoáy” các lãnh đạo cấp cao.
Thấy bất lợi, nguy hiểm cho mình và cả việc “kinh tài” của Vũ “nhôm”, Bá Thanh chỉ đạo Nhất rút ra khỏi cổ phần I.V.C. Ngày 3/01/2012, Trương Duy Nhất đã lập Hợp đồng để chuyển nhượng toàn bộ phần vốn 500 triệu của mình cho Lê Văn Sáu (tên CMND khác của Vũ “nhôm”). Cho nên, đến tận bây giờ, nhiều người vẫn cho rằng Trương Duy Nhất nắm rất nhiều bí mật. Đúng, đó là bí mật về chuyện “làm ăn” của Bá Thanh, Vũ “nhôm” cùng các sĩ quan tình báo cao cấp của Bộ Công an.
Năm 2012, Vũ “nhôm” đã lên lon “trung tá tình báo”, đệ tử ruột của cả Trần Đại Quang và Nguyễn Bá Thanh. Vì vậy, Vũ cậy thế và ngang tàng.
Vũ “nhôm” và Phạm Quý Ngọ và Trần Đại Quang. Photo Courtesy
Năm 2012, Thanh tra Chính phủ vào làm việc với UBND Đà Nẵng, có mời Vũ “nhôm” đến họp về vấn đề liên quan đến dự án lấn biển Đa Phước. Vũ “nhôm” đến với vẻ lầm lỳ, và nói tại cuộc họp: “Dự án này tôi đứng tên cho anh Bá. Các anh cần gì cứ găp anh Bá mà hỏi“, rồi đùng đùng bỏ ra về.
Ngày Bá Thanh còn sống, đã “chấm” địa điểm cho công ty I.V.C xây Dự án nhà hàng, bến du thuyền (Memory 2) ngay sát chân cầu Rồng, trước mặt đài Truyền hình Việt Nam tại Đà Nẵng (VTV8). Sau khi Nguyễn Bá Thanh qua đời, bí thư kế nhiệm là Trần Thọ chỉ đạo thu hồi giấy phép, không cho xây Memory 2. Vũ “nhôm” đã đến nhà riêng ông Thọ để “ăn thua đủ”, lật bàn và doạ đánh đương kim Bí thư Thành uỷ.
Ông Trần Thọ nghỉ hưu, Nguyễn Xuân Anh lên thay, “bật đèn xanh” cho Memory 2 triển khai. Được Thường trực thành uỷ phê duyệt, ngày 23/12/2015, UBND thành phố Đà Nẵng có quyết định số 9517/QĐ-UBND và QĐ số 6199/QĐ-UBND ngày 13/9/2016 cho Công ty TNHH I.V.C thuê đất xây dựng nhà hàng và bến du thuyền có diện tích 4.082 m2, trong đó diện tích đất là 2.147m2, diện tích lấp sông Hàn là 1.935m2. Thời hạn sử dụng đất 50 năm và hình thức thuê đất là trả tiền thuê hàng năm. Giá cho thuê là 23.500 đồng/ 1 m2/ năm, tương đương với một ổ bánh mì.
Một số người vẫn còn nhớ, đầu năm 2016 tại Văn phòng Thành uỷ Đà Nẵng, Ban Thường vụ tổ chức họp để duyệt dự án Memory trên sông Hàn của Công ty I.V.C, Vũ “nhôm” được mời dự. Trước khi vào họp, Vũ “nổ” dằn mặt:
– “Vừa rồi em ra Hà Nội, có gặp Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc ở sân bay. Thủ tướng nói với em, anh ủng hộ Vũ “nhôm”, Vũ cố gắng làm tốt lên nhé.”
Thế là, kết quả ai cũng biết, Ban thường vụ Thành uỷ duyệt, Vũ xây Memory 2.
Memory 1 và Memory 2 của Vũ “nhôm”
Về phần Trương Duy Nhất, quá tự tin vào thế lực của phe mình, Nhất tấn công Ba Dũng quá đà và Nhất đã trả giá. Vũ “nhôm”, thậm chí Trần Đại Quang cũng không cứu nổi Nhất. Nhất bị bắt khẩn cấp ngày 26/5/2013, lãnh án 2 năm tù giam.
Từ ngày Trương Duy Nhất đi tù đến ngày ra tù là 26/5/2015, Vũ là người thăm nom Nhất nhiều nhất. Nhất ra tù, Vũ cấp tiền bạc cho Nhất đi nước ngoài vi vu. Chiếc Toyota Carmy của Nhất đi lại hàng ngày là do Vũ trang bị.
Cty IVC lúc Nhất tham gia cổ phần, đươc duyệt mua nhiều nhà công sản: Số 45 Nguyễn Thái Học, nhiều công sản trên tuyến đắt địa Bạch Đằng – sông Hàn; nhà số 34 Hoàng văn Thụ, gần 4 héc ta đất trên đường Trường Sa. Riêng lô đất ký hiệu F11 ở An Cư 3 của vợ chồng Nhất, mà Cao Thị Xuân Phượng viết “đơn xin mua đất” gửi Nguyễn Bá Thanh duyệt, đã được nêu ở phần 1 trong loạt bài này, hiện nay có giá khoảng 30 tỷ đồng.
Trương Duy Nhất bên xe Camry và Vũ “nhôm”
Nguyễn Xuân Anh bị loại bỏ; Vũ “nhôm” bị khởi tố, bắt giam; Trương Duy Nhất vẫn bình chân như vại.
Ngày 10/01/2019, Nhất thấy động, biết mình sẽ bị sờ gáy vụ công sản 82 Trần Quốc Toản, nên xin xuất cảnh đi Nhật, nhưng đã bị cơ quan Cảnh sát Điều tra Bộ Công an ngăn chặn. Nhất ra Vinh, lên cửa khẩu Cầu Treo – Namphao (biên giới Việt – Lào) tìm cách trốn khỏi Việt Nam bằng đường bộ, nhưng không lọt.
Theo thông tin mà chúng tôi có được, ngày 14/01/2019, một số người đưa Nhất sang Attapeu, Lào theo lối Cửa khẩu Bờ Y (xã Bờ Y, huyện Ngọc Hồi, tỉnh Kon Tum). Từ đây, Nhất vượt sông trốn sang Thái Lan. Nhất nhập cảnh bất hợp pháp vào Thái Lan ngày 19/1/2019. Sau đó, Nhất có đến trụ sở của RFA tại tỉnh Udon Thani.
Ngày 25/1, Trương Duy Nhất đến Văn phòng Cao Ủy Liên Hiệp Quốc về Người tỵ nạn tại Bangkok, ghi danh xin tỵ nạn chính trị. Ngày 26/1, khi đến khu mua sắm có tên Future Park ở quận Rangsit, thủ đô Bangkok, Nhất bị cảnh sát Thái Lan mặc thường phục bắt giữ. Địa điểm mà Nhất bị giữ trước khi giao cho 3 sỹ quan an ninh Việt Nam vào khoảng 20 giờ cùng ngày là iBerry Café. Trương Duy Nhất bị an ninh Việt Nam đưa lên một chiếc xe mang biển số Thái Lan và chạy ra ngoài biên giới xứ Chùa Vàng.
Địa điểm cảnh sát Thái lan bắt Trương Duy Nhất
(Còn nữa)

Chính tri của chính trị (Phần cuối)

Chính tri của chính trị (Phần cuối)

GS Lê Hữu Khóa
29-6-2019
Tiếp theo phần 1 — phần 2 — phần 3 — phần 4 — phần 5 — phần 6 — phần 7 — phần 8 — phần 9 — phần 10 —  phần 11 —  phần 12 — phần 13 và phần 14 — phần 15
Việt
(Ta là ai?)
Muốn biết mình có phải là lãnh đạo chính trị Việt gốc hay không? (Theo nội dung yêu nước thương nòi, với ý nghĩa thiêng liêng nhất của định nghĩa “đồng bào”, chớ không phải chỉ cần có quốc tịch Việt hay tổ tiên Việt là đủ), thì phải tự khẳng định rằng ít nhất ba việc mình chính là con dân của một dân tộc:
  • Không bao giờ khuất phục bất cứ ngoại xâm nào, tới từ bất cứ phương trời nào, dù chúng có to nhất, có giầu nhất.
  • Không bao giờ chịu phận mất nước, làm thân nô lệ, dù phải trả những giá rất đắt để giữ độc lập.
  • Nhận quyết tâm độc lập dân tộc như tiếp cùng lúc hai hệ vấn đề: một là bản sắc Việt tính bất di bất dịch, hai là về nhân phẩm Việt lực của mình.
Ba khẳng định chính kiến chính là ba xác nhận chính trị để kẻ lãnh đạo trước hết biết mình là ai? Sau đó để biết mình sẽ lãnh đạo một dân tộc nào? Một dân tộc kiên cường, chớ không phải một dân tộc cúi đầu, khoanh tay, quỳ gối. Như vậy, những kẻ không có, hoặc không muốn có ba chính kiến này thì đừng lãnh đạo chính trị, vì họ sẽ nhận thất bại và chóng chầy sẽ bị kết án là phản dân, hại nước!
Việt chính
(5C = chính đạochính nghĩachính lýchính khíchính ngôn)
Việt chính, ngược hẳn với Việt gian, có chính đạo nhờ có chính nghĩa, có chính tâm song hành cùng chính lý, có chính khí nên có chính ngôn, trước sau như một, tuyệt đối trung thành với tổ quốc, muốn làm lãnh đạo thì sẵn sàng hy sinh vì dân tộc, chết vì nước. Chắc chắn không phải là loại lãnh đạo, vừa vơ vét, vừa có thẻ xanh, có quốc tịch ngoại quốc, để khi Tàu tặc tới, vật đổi sao dời trong thời cuộc lại bỏ chạy qua phương Tây, rồi lẩn lút như đám ma bùn, ma xó.
Vật đổi sao dời trong đời người là có thật, vật đổi sao dời lại càng đúng trong chính giới với “nắng sớm, mưa chiều”, “sớm nở, tối tàn”; trong đó nếu có bọn xấu thì chuyện “lừa thầy, phản bạn” đối với chúng là chuyện “cơm bữa”!Chúng đang là đám tham quan hiện nay đang làm giầu nhờ tham nhũng. Chúng sẵn sàng lúc chúng mượn giọng lưỡi cách mạng, để mạt sát những người yêu nước, những kẻ thương dân, không là bè đảng với chúng, chúng thóa mạ họ là: Việt gian.
Hãy dùng định nghĩa Việt chính để lật trần ngược ngữ Việt gian, cùng lúc lột mặt nạ bọnViệt gian hiện đại đang nghênh ngang trong vai trò lãnh đạo chính trị, đó là bọn luồn từ phương trình xoay quyền lực qua quyền lợi qua phương trình chuyển công lợi qua tư lợi, bằng cách khai thác tận tủy phương trình tham quan-tham quyền-tham ô-tham nhũng, biến không ít một bộ phận dân tộc thành dân đen, dân oan!
Việt rễ
(“rễ sâu, gốc chắc” của niềm tin)
Rễ làm cội chắc, gốc vững, khi Trần Hưng Đạo bên giường bịnh vào giờ trăng trối mà Trần Anh Tông vẫn luôn lo lắng bọn quân Nguyên dù thua thảm bại ba lần trên đất nước Việt dưới triều Trần, nhưng vẫn không bỏ mộng xâm lược của chúng; Hưng Đạo vương chỉ khuyên: nếu có dân là có“rễ sâu, gốc chắc” thì không có gì phải lo!
Bài học “rễ sâu, gốc chắc” này, Trần tướng quân dặn dò cho nhiều đời sau phải hiểu là dân tộc và lãnh đạo: một lòng trong quyết tâm, quyết chí, để quyết đoán và quyết định trước mọi thử thách, mọi thăng trầm đang đe dọa Việt tộc. Dân chúng và chính trị một lòng thì làm được chuyện “dời non, lấp bể”, cụ thể là “châu chấu đá xe” được lặp đi lặp lại nhiều lần trong Việt sử: nhỏ nhưng thắng được lớn, không sợ cường quốc và không sợ cường bạo, chỉ sợ là không có chính nghĩa. Sử liệu giờ đã thành sử luận, không hiểu được sử luận này thì đừng lãnh đạo chính trị!
“Rễ sâu, gốc chắc” từ chuyện cả nước một lòng có thượng nguồn là niềm tin, như đất nuôi rễ, như nền giữ gốc, tin vào chính, có chính nghĩa sẽ có chính tâm, có chính tâm sẽ có chính lý, có chính lý sẽ có chính ngôn, có chính ngôn sẽ có chính khí, tạo nên sung lực để vận động khí thế của dân tộc, trong chiến tranh cũng như trong phát triển.
Niềm tin hiện nay rõ ràng là không có, bề trên lãnh đạo độc quyền nên độc đoánđộc đảngnên độc tài, từ lộng quyền tới tham quyền, thì làm gì có chuyện một lòng, trong thực cảnh dân chúng một bộ phận lớn đang thành dân đen. Lãnh đạo biến quyền lực thành quyền lợi, cướp đất, đoạt nhà, biến một bộ phận không nhỏ dân tộc thành dân oan. Chuyện một lòng hiện nay là chuyện hão, chuyện mất lòng mới là chuyện thật. Mất lòng tin vì mất niềm tin, và mất luôn cả thông tin chân thật bởi một chế độ chỉ biết tuyên truyền một chiều, sợ đa tin như sợ đa luận! Sợ chính luận như sợ chính nghĩa!
Không tạo được “rễ sâu, gốc chắc”, vì không có ý thức chính trị về chuyện một lòng, vì không có tri thức lãnh đạo về chuyện niềm tin,thì đừng lãnh đạo chính trị, lãnh đạo thì chỉ làm khổ dân, chỉ làm tăng lượng dân đen và dân oan trong dân tộc như hiện nay.
Việt hiền minh
(3Thực = thực tạithực cảnh-thực tế + 3Thức = tri thức-ý thức-nhận thức)
Hiền minh, chọn hiền triết để lãnh đạo, chọn minh triết để quản lý, tạo ra chính sách không qua định kiến và chỉ đạo không bằng tà kiến. Có chính kiến (chính thống trong liêm chính), nhưng cũng có luôn trung dung để tránh cực đoan, có trung đạo để không sa vào quá khích.
Hiền minh có chính lý trong trung dung, có chính tâm trong trung đạo, loại được cực đoan, xóa được quá khích, nên tiếp nhận thực tế trong tỉnh táo, chọn ra đường lối đúng trong sáng suốt, luôn linh hoạt trong các biến đổi của tình hình. Biết chọn trung dung đa của đa chiều (ngã tư, ngã sáu, ngã bẩy…) chứ không ngu dại mà chọn độc của độc đạo, vì quá khích của độc đảng sinh ra cực đoan của độc quyền, dẫn tới thui chột của độc tài, và chóng chầy sẽ rơi vào: ngõ cụt!
Hiền minh, có hiền ngoan nhưng luôn có thông minh, luôn hiểu sự thật qua nhiều nguồn, thấu chân lý qua nhiều gốc, nhận lẽ phải qua nhiều rễ, tiếp đón cuộc sống qua đa tri của đa trí, nên không tự sát trên độc lộ của độc đảng vì độc thân. Hiểu thực tại sâu xa của cuộc đời nhờ nắm được thực cảnh tức khắc bây giờ và ở đây, không bị ý thức hệ viển vông làm lầm đường lạc lối, luôn lấy thực tại-thực cảnh để hiểu thực tế, không bị ý thức hệ tung hỏa mù, không bị độc thị đầu độc độc não.
Hiền minh trong chính trị không phải là thái độ sinh hoạt hiền lành, phong cách làm việc ngoan ngoãn, mà cụ thể là sự tinh khôi trong khi dụng phương trình 3T (thực tạithực cảnh-thực tế) để chống lại vô tri, vô minh, vô giác của 3Đ (độc tài vì độc thị đầu độc độc não). Lãnh đạo hiền minh thì nắm chắc 3 thực (thực tạithực cảnh-thực tế) nhờ có 3 thức (tri thức-ý thức-nhận thức).
Hiền minh, không giả vờ thong dong, không đóng kịch ung dung, mà sáng suốt trong thư thái, tỉnh táo trong thư thả, nên khoan thai trong lãnh đạo vì nắm mỗi tay một phương trình: 3 thực (thực tạithực cảnh-thực tế) song đôi cùng 3 thức (tri thức-ý thức-nhận thức).
Việt tri
(4T = tổng quát-tổng quan-tổng thể-tổng cộng)
Tri, nơi mà tri thức làm ra chính tri, nơi mà hiểuthấu có được nhờ hiểu đúng dữ kiện và hiểu trúng kiến thức, không có thái độ “ba phải”,không có hành vi “chung chung”, chắc chắn sẽ không có chuyện hiểu giả-giảng giả-dạy giảtrong giáo dục chính trị cũng như trong truyền đạt khi lãnh đạo. Cái giả giết cái thực, truy diệt cả lẽ phải, thủ tiêu luôn niềm tin; câu chuyện một bộ trưởng Bộ Giáo dục Phùng Xuân Nhạ, đạo văn là chuyện giết chết kiến thức, truy diệt cả giáo lý, thủ tiêu luôn đạo đức; một chuyện chỉ có thể xẩy ra trong một đất nước bị áp chế và bưng bít bởi độc đảng sinh ra quái thai độc quyền-chuyên quyền-tham quyền, đẻ ra loại ung thư thâm tối mua quyền bán chức, giữa các lực lượng tham quyền để tham nhũng.
Tri, có vai vóc của phân tích tổng quát, có tầm vóc của giải thích toàn bộ, chống cục bộ, nó chống lại chuyện lấy cây che rừng, lấy tay che mặt trời, lấy vải thưa che mắt thánh, trong lãnh đạo chính trị phải hiểu thánh đây chính là dân! Phân tích tổng quát để có nhận định tổng quan, nơi mà quyết định chính trị để làm ra chính sách luôn là một lý luận tổng thể, nơi mà tổng cộng tri thức tới từ tổng công (tổng cộng của công mọi vốn liếng, tiềm lực, tài nguyên…) của dân tộc. Hiểu và thực hiện phương trình 4T (tổng quát-tổng quan-tổng thể-tổng cộng)chính là tài trí của kẻ lãnh đạo.
Tri, có phân chia để phân tích, có phân tách ra để phân loại, nhưng không rơi vào cục bộ để bị rơi vào chia rẽ, chia năm sẻ bẩy sẽ diệt đoàn kết, chia bè sẻ phái thì sẽ giết tương trợ. Minh tri để minh trí, lấy cái công để điều chế cái riêng, luôn chống lại cái phiến diện, nhất là chống lại chuyện lấy riêng rẻ của tư lợi để điều hành cái tổng thể của đất nước, đây chính là lỗi lầm lịch sử của ĐCSVN. Khi họ đã chọn tư quyền chỉ cứu đảng mà không cứu nước, họ đã rơi vào cái bẫy của Hội nghị Thành Đô, 1991, nơi mà ĐCSTQ-Đảng cộng sản Trung Quốc chính là: kẻ cầm cần câu, kẻ móc lưỡi câu, kẻ đưa mồi câu, để ĐCSVN là cá đã cắn câu, để rồi một ngày nào đó Việt tộc sẽ như: cá nằm trên thớt!
Việt đẹp
(đẹp chống tục, chống ngu, chống nhảm)
Việt đẹp là một đất nước đẹp từ địa lý tới cảnh quan, là một dân tộc đẹp từ tâm hồn đau khổ vì chiến tranh tới đạo lý yêu hòa bình, nhưng không chấp nhận xâm lăng, không cúi đầu trước ngoại bang dù là cường quốc. Cái đẹp này người ta thấy trong lịch sử rồi nhận ra được trong văn hóa, để nhận rõ hơn văn minh Việt chính là nhân phẩm Việt, tạo nên bản sắc Việt: luôn bất khuất để giữ độc lập, không khuất phục trước mọi bạo quyền. Đây là chuyện phải rõ trong mọi tư duy bình thường cho mọi lãnh đạo chính trị.
Vậy mà, đầu năm nay 2018, nhân dân Việt “rùng mình” khi nghe thủ tướng chính phủ Nguyễn Xuân Phúc ví đất nước Việt như một cô gái đẹp, với các từ ngữ của hình thể, không có lý luận nên chẳng có lập luận, tới từ một thủ tướng vô tri trong lập ngữ và vô minh lập ngôn. Chưa xong, dân Việt lại “rởn óc” khi nghe có một phó chủ tịch quốc hội, tiếp tục ví đất nước Việt như một cô gái đẹp, với các động từ (rờ, sờ, mó…) loại thô ngữ tục ngôn, tà lý với lời tồi, vô giác với hồn thiêng sông núi vì vô tri với tiền đồ tổ tiên của Việt tộc: thật là từ sỉ nhục qua điếm nhục! Những kẻ lãnh đạo này, vô luận nên vô tri đã lăng nhục đất nước Việt!
Những loại lãnh đạo này vô minh, vô tri, vô giác, họ đã quên là tổ tiên dạy con cháu mỗi lần miệng ra lời, trước đó phải uốn lưỡi nhiều lần; chúng không hề biết uốn lưỡi với mỹ ngữ, mà chỉ biết cong lưỡi để thô ngữ, tục ngôn. Nếu không được giáo dục về đạo lý hay, đẹp, tốt, lành, vì không được giáo dưỡng đàng hoàng từ gia đình tới học đường, vì không được giáo huấn tử tế từ học đường tới xã hội; thì phải biết tự giáo dục, không khó, rất dễ, họ chỉ cần nghe thật kỹ ca từ các ca khúc tự tình dân tộc của Phạm Duy (tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời). Nghe thật rõ các ca từ về của đất nước Việt của Trịnh Công Sơn:
Rừng núi dang tay nối lại biển xa
Tay đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà…
Bàn tay ta nắm nối trọn một vòng Việt Nam…
Biển xanh sống gấm nối liền một vòng tử sinh…
(Nối vòng tay lớn).
Nếu không hiểu hồn thiêng sông núi do tổ tiên để lại thì đừng lãnh đạo!
Việt hóa
(3H=hóa-hòa-hợp)
Hóa giải để hòa giải đã có nhiều lần trong Việt sử, từ minh quân tới minh chúa, từ Trần Nhân Tông qua nhiều nguồn xung đột nội chính, trước đại họa xâm lăng của Nguyên Mông, cho tới Quang Trung khi đã tống quân Thanh ra khỏi bờ cõi, lấy lại Thăng Long với những năm tháng dài chia rẽ thâm sâu của nội chiến Trịnh-Nguyễn. Đây là sự thông minh của kẻ lãnh đạo luôn lấy khối đại đoàn kết dân tộc làm nên sức mạnh cho chính lãnh đạo.
Hóa giải để hòa giải có bài học đầu tiên trong lãnh đạo qua đúc kết của thi hào Nguyễn Du: “phải dung kẻ dưới mới là lượng trên”, mà trong tình hình của hơn 40 năm qua, từ khi hòa bình được lập lại, có thống nhất đất nước, 1975, vậy mà các lãnh đạo của ĐCSVN không biết chuyển câu trên thành phương châm mới: phải hòa giải với kẻ bại để hóa giải mọi hậu quả của chiến tranh, để tạo được hòa hợp dân tộc.
Hóa giải để hòa giải luôn là cử chỉ đầu tiên đưa tay-dang tay-nối tay của kẻ thắng trước kẻ bại, không cần bắt đầu bằng xin lỗi, tha tội, mà qua thực tế của đất nước, bằng những hành động cụ thể của mọi người, mọi phía, cùng nhau xây dựng lại quê hương, cùng nhau đưa dân tộc đi lên, đẩy giống nòi thăng hoa với thế giới văn minh.
Hóa giải để hòa giải trong phương châm đa chiều để có đa trí, cùng lúc đa tri để tạo ra đa hiệu, dựa trên đa tài để có đa năng, lấy cái đađể xa cái độc hại của độc quyền qua độc đảng, đây chính là hành động thông minh của lãnh đạo chính trị, biết biến tiềm lực của mọi nơi thành hiệu lực tổng hợp từ mọi phía, tạo ra hiệu quả thống hợp từ mọi tiềm năng của mọi người, mọi tập thể, mọi cộng đồng.
Hóa giải để hòa giải có rễ trong hóa, tronghòa, trong hợp, trong đó hóa giải không những mọi hiềm khích mà luôn cả mọi oan khiên, hòalấy hòa bình trước mắt chế tác ra thái bình bền vững; hợp biến tổng hợp mọi tiềm năng để tạo ra thống hợp mọi hiệu năng, làm nên thành công của phương trình mà tất cả lãnh đạo đều phải biết: phương trình 3H (hóa-hòa-hợp).
Việt chung
(chung chống riêng, chống độc, chống đặc)
Ngày ngày sống cạnh nhau thì chưa chắc là sống chung, vì đã chung thì không có riêng, vì chung là chia sẻ, chính ngữ pháp cộng sản, cũng từ đó mà ra, nhưng trong thực tế nó chỉ là một khẩu lịnh để tuyên truyền, để đưa đẩy quần chúng, dùng loại ý thức hệ để vận động cộng đồng, rồi dìu dắt quần chúng vào độc đạo của độc đảng, trong đó chuyện lãnh đạo “đánh lận con đen” sẽ bộc lộ rất rõ dưới ánh sáng của sự thật-chân lý-lẽ phải.
Thất bại luân lý, thảm bại đạo lý của người cộng sản là trong thực chất, khi cướp được chính quyền thì chính các đảng cộng sản luôn tạo ra sinh hoạt riêng, đời sống riêng, tổ chức riêng, cơ cấu riêng… chính những cái riêng này mới là thực chất để hiểu rõ bản chất: đứngriêng để đứng trên cái chung của dân tộc, đây là chuyện lừa đảo, dùng chuyên quyền để tham quyền, dụng tham quyền để tham nhũng. Vì cái riêng của họ, dẫn họ vào cái độc(độc đảng, độc quyền, độc tài, độc tôn, độc trị) tạo ra cái đặc (đặc quyền, đặc lợi), dành chỗ đặc biệt để “ăn trên ngồi trốc”, để ăn riêng (ngon), ở riêng (rộng), đây là khởi điểm báo hiệu ngày tàn của một tập đoàn lãnh đạo (nếu không biết tự thay đổi).
Thất bại luân lý vì rổng luân lý, là thảm bại đạo lý vì trống đạo lý, vì giọng lưỡi “là đày tớ cho nhân dân” chỉ là xảo ngữ, đã làm họ phải “tự lột mặt nạ” họ, khi họ tạo ra cái riêng thật ưu đãi cho chính họ. Khi họ lấy hằng trăm mẫu đất cạnh thủ đô Hà Nội, với kinh phí hàng ngàn tỷ đồng để xây nghĩa trang cho cán bộ cao cấp! Một hành động bất chính trắng trợn: lấy tiền người sống để phục vụ cho họ, kể cả khi họ đã rời cõi đời này! Nếu đúng “là đày tớ cho nhân dân” thì tại sao không lấy tiền này để lo cho dân đen, dân oan?
Từ thất bại luân lý này qua thảm bại đạo lý kia, họ còn tự tạo ra đặc lợi riêng là buôn bán cả trên danh nghĩa của các liệt sĩ, bằng cách xây các tượng đài liệt sĩ, cũng hàng ngàn tỷ. Họ có thấy là người sống không có nhà phải vào ở trong nghĩa trang để sống, họ có thấy là các người dân nghèo đang ăn xin chung quanh các tượng đài liệt sĩ.
Thất bại luân lý trước mắt dẫn tới thảm bại đạo lý mai sau, chính cái riêng, cái độc, cái đặcđang nạo diệt cái chung ngay trong tư duy của lãnh đạo ĐCSVN, ngày ngày đưa họ xa cái đồng cam-cộng khổ, cái thương nước-trọng dân, cái vì dân-vì nước, họ làm lãnh đạo mà quên các phương châm này thì khoa học lãnh đạo có thể nhắc họ là: họ đang tự đào mồ mà chôn chính họ!
Việt tri
(Cộng đồng tương trợ hữu cơ)
Cộng đồng tương trợ hữu cơ, nơi mà dân tộc là một cộng đồng khắng khít qua đoàn kết chặt chẽ để chế tác ra tương trợ sống trong một xã hội hữu cơ, không máy móc một cách thẳng thừng, trắng trợn kiểu “tiền trao cháo múc”, lại còn được thô lỗ hóa qua đám từ của một xã hội loạn lạc luân lý như hiện nay: “ăn bánh trả tiền”. Ngược lại hoàn toàn, cộng đồng tương trợ hữu cơ mang nội lực “một con ngựa đau, cả tàu không ăn cỏ”, có nội công “máu chảy, ruột mềm”, có nội hành liên đới “bầu ơi thương lấy bí cùng”. Đây là một đạo lý hữu cơ, không coi nhân dân là công cụ, không xem quần chúng là dụng cụ, mà là các chủ thể sống vì nhau, vì biết liên đới nhau, biết bảo vệ nhau, nơi mà trái tim đau, thì não cũng đau theo, nơi mà phổi khó thở thì tim cũng không dễ sống.
Cộng đồng tương trợ hữu cơ luôn là bài học đôi cho tất cả các lãnh đạo của các nước văn minh, tiên tiến, nơi mà luân lý cộng đồng, đạo lý tương trợ, đạo đức hữu cơ luôn mang theo hiệu quả sản xuất, hiệu năng quản lý, hiệu suất cho chính sách. Tương trợ để tăng hiệu quảchính là thông minh của chính giới.
Cộng đồng tương trợ hữu cơ đưa nhân thế vào nhân tính, đưa nhân tình vào nhân tính, nơi đây các phản xạ ích kỷ, tư lợi, cá nhân chủ nghĩa không bao giờ có được tầm vóc quốc gia, có vai vóc cộng đồng, có gân cốt của lãnh đạo cao minh vì biết lấy nhân nghĩa làm nhân tri.
Cộng đồng tương trợ hữu cơ đang “dở sống, dở chết” trong xã hội Việt tộc do ĐCSVN lãnh đạo đang bị trật hướng, ngược chiều, với các nội tạng không có thực chất tương trợ hữu cơ,nơi đây mà não bộ lãnh đạo đang bị ung thư óc vì chuyên quyền-bạo quyền-tham quyền, sinh ra cùng với ung thư máu lây lan toàn cơ thể tham quyền-tham ô-tham nhũngngày ngày hủy diệt các kháng tố “thương người như thể thương thân” đưa tính mạng của Việt tộc tới nan bịnh, trọng bịnh, bạo bịnh…
Cộng đồng tương trợ hữu cơ sẽ có, nếu các lãnh đạo của ĐCSVN biết chế tác, biết gầy dựng (như mọi lãnh đạo chính trị thông minh của các quốc gia văn minh đã thực hiện được) được ba định đề biến nó thành một chính sách hoàn chỉnh với ý chí chính trị kiên cường: dụng tự do để chế tác công bằng, dùng công bằng để gầy dựng bác ái. Nếu bác ái là tình thương đồng loại, nhất là tình thương dành cho đồng bào, thì chắc chắc bác ái là tiềm năng, động cơ, sung lực cho tương trợ.
Việt tâm
(Hiện hữu tâm linh-tri thức)
Hiện hữu tâm linh-tri thức, là sự có mặt qua các giá trị tâm linh dựa trên một hệ thống tri thức vừa hợp lý vừa trọn vẹn, nơi mà nhân đạovà nhân tri là một tổng thể để đưa nhân tìnhvào quỹ đạo nhân nghĩa, đây là thử thách tinh thần lớn nhất của sinh hoạt chính trị, và nếu làm được thì sẽ là thành công đạo lý lớn nhất của kẻ lãnh đạo.
Hiện nay, các diễn biến trong quyền lực chính trị thì ai cũng thấy là đang diễn biến hoàn toàn ngược lại, với các lãnh đạo đang thanh toán nhau qua ân oán giang hồ, đang thanh trừng nhau bằng luật rừng, theo phản xạ vô tri thắng làm vua, thua làm giặc, không có đạo đức sẽ không có hậu đây là chân lý khách quan và lịch sử của đạo đức học làm nền cho mọi hành động chính trị.
Chính cái bề trên không những bất tín-bội thềvới dân tộc trong phương trình tự do-ấm no-hạnh phúc, mà lại lấy bạo quyền để chuyên quyền đã làm cho các giá trị tinh thần của dân tộc đã bị sa vào bùn bẩn, từ đó các thước đo luân lý cộng đồng, các khuôn mẫu đạo lý tập thể bị suy kiệt tới cùng tận, để trong xã hội hiện nay cái bạo động của cường quyền công an đánh giết quần chúng, làm chất xúc tác xấu cho chuyện phát triển bạo hành trong học đường, trong gia đình, bạo giới của nam đối với nữ.
Cái độc (độc đảng, độc quyền, đôc tài, độc tôn, độc trị) luôn là ổ rắn cho chuyện phát triển cho cái bạo (bạo quyền, bạo động, bạo hành, bạo giới), liên minh giữa độc và bạo sinh ra lầm than trong nhân dân, làm đảo lộn mọi bậc thang tâm linh và tri thức có thể truy diệt được nếu lãnh đạo có bản lĩnh của minh quân, có tầm vóc của minh chúa, có nội công của minh chủ (trong lúc chờ đợi dân chủ rồi nhân quyền thực sự tới với Việt tộc). Chuyện này đã có trong Việt sử qua Đinh Tiên Hoàng, Lý Thái Tổ, Trần Nhân Tông, Lê Thánh Tôn… biết lấy tâm linh để chỉ đạo, biết dụng tri thức để lãnh đạo.
Các lãnh đạo hiện nay của ĐCSVN đừng ngụy biện là không có gương sáng, không có mô hình hay, không có khuôn mẫu đẹp để lãnh đạo, hãy học kỹ ba điều có thực trước mắt: học tổ tiên, học láng giềng đã thành công, học thế giới văn minh đang đặt tiền đề cho hiện hữu tâm linh-tri thức cho một nhân loại tốt lành giữa toàn cầu hóa hiện nay.
______
Lê Hữu Khóa: Giáo sư Đại học Lille* Giám đốc Anthropol-Asie*Chủ tịch nhóm Nghiên cứu Nhập cư Đông Nam Á* Cố vấn Chương trình chống Kỳ thị của UNESCO – Liên Hiệp Quốc * Cố vấn Trung tâm quốc tế giáo khoa Paris.*Thành viên hội đồng khoa học Viện nghiên cứu Đông Nam Á* Hội viên danh dự nhóm Thuyết khác biệt, Học viện nghiên cứu thế giới.
Các bài của giáo sư LÊ HỮU KHOÁ trên Tiếng Dân đã được ANTHRPOL-ASIE xuất bản và các bạn đọc có thể chuyển tải trực tiếp các tác phẩm Trực Luận (l’argumentation directe), Xã Luận (l’argumentation sociétale), Dân Luận(l’argumentation démocratique), Tự Luận(l’argumentation libre), Chính luận (l’argumentation politique), qua Facebook Vùng Khả Luận (trang thầy Khóa).
Mời đọc lại các bài cùng tác giả tại đây.