Thứ Ba, 3 tháng 5, 2022

Ngày 30/4 không bao giờ nên là ngày có thể ăn mừng…

 

Ngày 30/4 không bao giờ nên là ngày có thể ăn mừng…

Dương Quốc Chính

2-5-2022

Hôm qua mình đọc bài viết của ông Nguyễn Đình Bin, một cựu quan chức Ngoại giao, nhưng có một bài viết về hòa giải dân tộc như vậy là đáng trân trọng, chứng tỏ ông mạnh dạn, dũng cảm hơn hàng triệu đồng chí đương và cựu khác.

Tuy nhiên, bài viết vẫn còn một số điểm gợn, khiến đồng bào ở phía bên kia đọc sẽ khó chấp nhận. Gia đình mình thuộc về bên thắng cuộc, nhưng mình có thời gian nghiên cứu đủ sâu về lịch sử từ góc nhìn của bên thua cuộc, nên mình hiểu họ nghĩ gì và có lẽ có đánh giá công bằng hơn cho cả hai phe.

Ông Bin vẫn bộc lộ rõ chỗ đứng của mình là bên thắng, ông vẫn cho rằng ta thắng địch thua hoàn toàn. Ông đề xuất việc hòa giải theo tư thế của kẻ bề trên, tha thứ cho những “lỗi lầm” của đồng bào phía bên kia.

Cái câu “…với tư cách người Việt tất cả đều thắng” thực ra là một câu sáo rỗng, mang tính an ủi. Bên kia không thể chấp nhận được. Rõ ràng họ đã bị đánh đuổi khỏi tổ quốc, phải bỏ nước ra đi, vô số người phải làm mồi cho cá, sao gọi là “đều thắng” được? Thực tế là những người từng tham gia chính quyền, quân đội VNCH đã mất tất cả và bị phân biệt đối xử như những kẻ bại trận, như kẻ thù (có người đi tù cải tạo vài chục năm).

Khi nghiên cứu lịch sử và chính trị đủ sâu, ông sẽ thấy rằng, sự mâu thuẫn ý thức hệ không có đúng và sai hoặc chính xác hơn là mỗi bên đều có cái đúng và cái sai riêng. Chẳng qua một bên thắng nên nhận hết phần đúng về mình.

Xét về việc nhập khẩu ý thức hệ về nước, thì đến giờ này chúng ta đều thấy rằng, CNCS có thể giúp người Việt Nam giải phóng thuộc địa, nhưng CNCS không thể làm cho Việt Nam giàu mạnh, sánh vai được với các cường quốc năm châu (như mong mỏi của ông Hồ Chí Minh). Như vậy rõ ràng là sai.

Còn phía bên kia chống lại cái sai đó, tức là họ nhìn được xa hơn bên thắng cuộc. Nhưng họ để phụ thuộc vào ngoại bang nhiều quá, làm mất một phần nhân tâm, làm gợi nhớ đến hình ảnh của thực dân Pháp, dẫn đến thua trận. Tức là trong cái sai của họ cũng có cái đúng mà lịch sử đã cho thấy ở các quốc gia khác có nền tảng dân trí và hoàn cảnh lịch sử giống chúng ta.

Khi nhận thức được rằng, dù thắng hay thua, thì bên nào cũng có cái sai riêng, thì việc hòa giải mới đến từ nhận thức đúng, chứ không phải hòa giải như sự ban ơn. Thì mới có thể khiến những người anh em chấp nhận bắt tay.

Ngày 30/4 không bao giờ nên là ngày có thể ăn mừng, tự hào, vì đó là ngày giỗ của hàng vạn đồng bào tử nạn trên đường chạy trốn khỏi chính những người thắng trận. Ngày này chỉ nên được gọi là ngày Thống nhất mà thôi.

Chuyện này mình đã viết rất nhiều, bài viết ở link này mình đã viết từ năm 2019, cũng là do nhìn thấy vô số người thuộc bên thắng cuộc vẫn có những nhận thức lệch lạc, cho dù họ có vị trí nào. Hôm nay nhân dịp đọc bài của ông Bin, nên mình post lại, hi vọng rằng những người đảng viên lão thành, bộ đội đánh Mỹ và thân nhân họ đọc được, để thấy được bản chất của những gì họ cho là đúng, đã tôn thờ suốt mấy chục năm có thực sự hoàn toàn đúng hay không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.